Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 396

Chương 396: Đây đều là ngươi…

Trong phòng nha hoàn và ma ma khác nương theo ánh đèn sáng lên mới nhìn thấy cảnh đáng sợ này, bắt đầu hoảng sợ nghẹn ngào gào lên!   

 

– A ——.   

 

 

– A ——.   

 

 

– A ——   

 

 

– Câm miệng!   

 

 

Tống Như Nguyệt gầm thét một tiếng, lông mày dựng đứng:   

 

  

– Một đám phế vật! Đều câm miệng cho ta!   

 

 

Những nha hoàn ma ma kia đang há mồm thét lên, lập tức giống như bị người bóp yết hầu, đột nhiên đồng loạt ngậm miệng lại!   

 

 

Tiếng thét chói tai im bặt.   

 

 

Tống Như Nguyệt lại nhìn mấy cỗ thi thể trên đất một chút, sau đó, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy phấn đang châm lửa kia, có chút khó tin nói:   

 

 

 – Bách Linh, những người này… Đây đều là ngươi…   

 

 

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào:   

 

 

– Phu nhân, không phải ta. Vừa rồi trong phòng tối đen, ta chỉ thấy một bóng đen chạy khắp nơi, đánh chết mấy người này rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ta c*̃ng không thấy rõ là ai.   

 

 

Tống Như Nguyệt nhíu mày lại, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh.   

 

 

Cửa sổ đóng chặt, căn bản cũng không có mở.   

 

 

Mà vừa rồi nàng ở ngay bên ngoài, Hạ Thiền c*̃ng ở bên ngoài, căn bản cũng không có người đi ra ngoài.   

 

 

Người kia dù có nhanh, còn có thể nhanh hơn kiếm của Hạ Thiền?   

 

 

Quả nhiên, Hạ Thiền không đơn giản, Bách Linh này c*̃ng không đơn giản.   

 

 

Tống Như Nguyệt nhìn nàng thật sâu một cái, đột nhiên nhìn về lão ma ma ngồi dưới đất dựa vào góc tường kia, đau lòng nói:   

 

 

– Tôn ma ma, tại sao muốn phản bội Tần gia chúng ta? Ngươi theo chúng ta cũng mấy chục năm, rốt cuộc là tại sao?   

 

 

Hai đầu gối Tôn ma ma bị người đá, xương bánh chè bị dập nát, đang thống khổ tựa chỗ tường r*n r*, nghe vậy đau thương cười một tiếng, nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn nói:   

 

 

– Phu nhân, là nô tỳ có lỗi với người, người giết nô tỳ đi, cho nô tỳ được chết thống khoái.   

 

 

Ngừng một lúc, nàng đột nhiên lại mở to mắt, nhìn trong phòng, ánh mắt ổn định trên người Bách Linh, cười thảm nói:   

 

 

– Nha đầu thật ác độc, lão thân thật sự là mắt bị mù, không ngờ lại nhìn không ra ngươi là võ giả! Lão thân trước khi chết, chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc làm sao phát hiện mấy người chúng ta? Chúng ta vừa thổi tắt đèn, còn chưa kịp động thủ, ngươi liền nhảy lên ra một quyền, chỉ một cước, chúng ta lại phân tán đứng ra, lão thân thật rất khó hiểu, có thể nói cho lão thân biết không? Để lão thân có thể nhắm mắt?   

 

 

Bách Linh nháy nháy mắt, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc:   

 

 

– Ma ma, ngươi người này thật kỳ quái nha. Ngươi là phản đồ Tần gia chúng ta, ta tại sao phải để ngươi chết nhắm mắt? Ngươi cho ta là kẻ ngu sao?   

 

 

Tôn ma ma: – …   

 

 

Tống Như Nguyệt đi đến trước mặt Tôn ma ma, vẻ mặt âm trầm nói:   

 

 

– Tôn ma ma, nói cho ta biết là ai sai các ngươi làm như thế? Nể việc ngươi hầu hạ Tần gia chúng ta nhiều năm như vậy, chút nữa ta có thể cho ngươi ra đi thống khoái.   

 

 

Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, ngậm miệng, không nói gì.   

 

 

Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng:   

 

 

– Là Tống gia.   

 

 

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn sang.   

 

 

Tôn ma ma cũng nhìn theo, nhìn về phía thư sinh yếu đuối nói chuyện kia, âm hiểm cười ha ha nói:   

 

 

– Đúng, ngươi nói là Tống gia, đó chính là Tống gia. Dù sao lão thân c*̃ng sống không được, các ngươi cứ tùy tiện nói đi.   

 

 

Lạc Thanh Chu đi đến gần, nhìn mắt bà nói:   

 

 

– Lần này Tống gia mưu phản, bị xét nhà giam giữ, trong đó hẳn là còn có không ít người chạy trốn được phải không? Ta đoán một chút, hẳn là có một trăm người?   

 

 

Tôn ma ma da mặt kéo ra, cười lạnh nói:   

 

 

– Một ngàn người! Một vạn người!   

 

 

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:   

 

 

– Hai mươi ba.   

 

 

Vừa nghe lời này, thân thể Tôn ma ma lập tức run lên, mở to hai mắt.   

 

 

Lạc Thanh Chu lại nói:   

– Vì sao ngươi lại phản bội Tần gia? Là bởi vì tiền, hay vì…