Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 117

Chương 117: Lập tức, triệt để mất mạng…

Nháy mắt sắc mặt hắn ta trắng bệch, trong lòng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ.

– Ngươi đang tìm ta sao?

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh, giống như tiếng sấm, hắn ta bị hù đột nhiên giật mình, xoay người lại!

Vẫn là gương mặt thanh tú quen thuộc kia.

Chỉ là vẻ tự ti khiếp nhược, khúm núm đã từng xuất hiện trên khuôn mặt này đã biến mất không còn nữa, thay vào đó, là bình tĩnh đến đáng sợ.

Bình tĩnh như biển sâu.

Vương Phác run lên, sắc mặt trắng bệch, trên mặt gạt ra nụ cười khó coi, lắp bắp:

– Tam… Tam công tử, ngươi… Ngươi tại sao ở chỗ này?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm mắt hắn, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ:

 – Trong tay ngươi cầm chủy thủ, là muốn giết ta sao?

 Cánh tay trong tay áo Vương Phác đột nhiên run lên, lập tức trong mắt hung quang lóe lên, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thét khàn khàn, như dã thú tuyệt vọng, chủy thủ trong tay áo hung hăng đâm về phía ngực hắn!

– Đi chết ——

Nhưng chủy thủ sắc bén này, vừa tới trước ngực, đã bị hai đầu ngón tay kẹp chặt.

Mặc cho hắn gầm thét dùng sức thế nào, chính là khó mà tiến thêm một chút nào nữa, giống như đâm vào một khối tinh thiết cứng rắn!

Vương Phác đột nhiên ngẩng đầu, nhìn xem thiếu niên gầy gò trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin:

– Ngươi… Ngươi là…

– Ầm!

 
 Lạc Thanh Chu một quyền đánh vào ngực hắn.

– Cạch!

Một tiếng vang giòn.

Vương Phác ngã xuống đất, lồng ngực lõm, xương sườn đứt gãy, máu tươi từ yết hầu trào ra, trong nháy mắt tràn ra miệng mũi hắn.

Hắn trừng to mắt, há hốc mồm, cố hết sức giơ ngón tay lên, tựa hồ muốn nói chuyện, trong miệng mũi lại không ngừng trào máu tươi.

– Ta là một thư sinh… Ngươi không phải đã sớm biết sao?

Lạc Thanh Chu nói xong, một chân giẫm chỗ ngực lõm của hắn, không đợi hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào, mạnh mẽ dùng sức, “Phốc” một tiếng, đạp vỡ trái tim hắn.

Lập tức, xoay người, đi xuống núi.

Gió núi lướt qua, tay áo bồng bềnh.

Vương Phác trừng to mắt, nghiêng đầu, mắt đầy máu nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa…

– Thư… Thư sinh…

Cổ họng hắn trào ra máu tươi, phát ra âm thanh tuyệt vọng cuối cùng.

Lập tức, triệt để mất mạng…

Ngã ba đường.

Tiểu Điệp một thân váy xanh biếc lo sợ bất an đứng dưới một cây đại thụ, mong mỏi trông mong nhìn về chỗ chân núi.

Không bao lâu.

Ánh mắt nàng sáng lên, trên mặt rốt cục lộ ra ý cười vui sướng.

– Công tử…

Nàng ngậm lấy nước mắt chạy đến.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm lấy thân thể vẫn còn có chút run rẩy của nàng, ôn nhu an ủi:

– Không sao, đừng sợ.

Tiểu nha đầu lần đầu tiên nhìn thấy loại tràng diện máu tanh kia, mà lại là lần đầu tiên nhìn thấy hắn giết người, tự nhiên sợ hãi.

Tiểu Điệp khóc nói:

– Công tử, trên người của người thật nhiều máu, chúng ta nhanh về nhà đi…

Lạc Thanh Chu nắm bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt nhìn về phía con đường lúc đến.

Dừng một chút, hắn cúi người, thấp giọng nói vào lỗ tai tiểu nha đầu:

– Tiểu Điệp, hôm nay chúng ta tạm thời không trở về nhà, công tử dẫn ngươi đi một chỗ chơi rất vui.

– A?

Tiểu nha đầu nghe xong, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên:

– Đâu… Chỗ nào?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía một đầu đường nhỏ khác, ánh mắt phức tạp:

– Địa phương ta đã từng ra đời.

Tiểu Điệp mở to hai mắt.

– Đi thôi.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại ở nơi này quá lâu, lôi kéo nàng, đi tới một đường nhỏ cỏ hoang che lấp, xa lạ khác.

Hiện tại còn không thể trực tiếp về nhà.

Nếu như trên đường còn có mai phục, lấy trạng thái của hắn bây giờ, chỉ sợ hắn và tiểu nha đầu này sẽ dữ nhiều lành ít.

Chỉ có thể đi vào thôn dưới ngọn núi nhỏ kia ở một đêm.

Đợi ngày mai hừng đông, hắn và tiểu nha đầu sẽ ngồi xe ngựa về thành.

– Nha.

Tiểu Điệp không nói thêm gì nữa, rất ngoan ngoãn để hắn nắm tay, đi lên một đầu đường nhỏ khác, trong con ngươi tràn đầy ỷ lại.

Mặc kệ công tử đi nơi nào, nàng đều sẽ cùng theo.

Coi như công tử bán nàng đi, nàng c*̃ng cam tâm tình nguyện.

Công tử nếu thật bán nàng đi, cùng lắm thì đợi sau khi công tử cầm tiền xong, nàng lại len lén trốn ra, lại đi tìm công tử.

Dù sao nàng cả một đời này, cả kiếp sau, vĩnh viễn đều là người của công tử.

Mãi mãi cũng không muốn tách ra khỏi công tử.

Hai chủ tớ người đi trên đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, đều không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu vểnh tai, vẫn như cũ duy trì cảnh giác, ánh mắt thỉnh thoảng quay đầu coi vài lần, xác nhận phải chăng có người theo dõi.

Thôn nhỏ dưới ngọn núi kia trong trí nhớ cách nơi này chỉ có bốn năm cây số.

Bất quá đường nhỏ lâu ngày không người đi, cỏ hoang lan tràn, rất nhiều nơi đã không nhìn thấy đường.

Lúc buổi trưa.

Hai người rốt cục thấy được tiểu sơn thôn trước mặt.

Bây giờ tiểu sơn thôn đã đổ nát hoang vu.

Ngoại trừ một vài lão nhân mẹ góa con côi còn lưu ở nơi đó ra, trong thôn đã không có người trẻ tuổi, tiểu hài càng không thấy.