Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 78

Chương 78: Đương nhiên chưa đủ!

Lạc Thanh Chu:

– …

– Hừ, quá qua loa. Quá khoa trương, nào có tùy tiện nhìn một cái đã nghiêng nước nghiêng thành? Đi đánh trận còn cần gì tướng quân binh sĩ, trực tiếp phái ta… Phái mấy mỹ nhân nhi đi không được sao? Nịnh hót!

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt, lại nghiêm mặt nói:

– Bài này không được, một lần nữa làm một bài. Lần này ngươi phải thật tốt làm cho Khiêm Gia nhà ta một bài, muốn nói nàng hoa dung nguyệt mạo, dung mạo như thiên tiên. Lần này, bên trong cả bài thơ nhất định phải có Hoa Dung Nguyệt Mạo bốn chữ này, thiếu một chữ đều không được.

Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người khác nhau.

Cái này có chút quá làm khó dễ người.

 Đúng vào lúc này, rèm châu lệch một bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng, một nha hoàn đỡ lấy một người xinh đẹp yếu đuối đi ra.

 Tần gia Nhị tiểu thư, Tần Vi Mặc.

Tần Vi Mặc nhíu lại mày ngài nói:

– Mẫu thân, người đây cũng quá làm khó tỷ phu rồi, nào có cả bài thơ nào bên trong xuất hiện bốn chữ mà người nói đây. Cho dù Ngọc Kinh đệ nhất tài tử Vương Chi Hoán trong lúc nhất thời c*̃ng làm không được đâu.

Tống Như Nguyệt thấy nàng tự tiện đi ra, sắc mặt lập tức trầm xuống:

– Không phải để ngươi đợi ở bên trong à? Ngươi thân thể này còn dám đi ra tham gia náo nhiệt? Mẫu thân đang kiểm tra tài học của hắn, xem hắn có “ngực có bút mực, bụng có tài hoa” như như lời ngươi nói hay không! Nếu hắn làm không ra, đó chính là giả! Ngươi về sau ít gặp mặt hắn, cẩn thận bị lừa.

 Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn thanh lệ hơi ửng đỏ một chút, ôn nhu nói:

 – Mẫu thân, người cũng đừng khó xử tỷ phu… Vừa rồi tỷ phu đã làm qua, mà lại là một bài thơ rất hay, thế còn còn chưa đủ à?

– Đương nhiên chưa đủ!

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

– Hắn cưới người như là thiên tiên Tần gia của ta, là tâm can bảo bối của mẫu thân, là tỷ tỷ của ngươi! Chỉ là một bài thơ, sao lại đủ?

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, còn muốn thuyết phục, Tống Như Nguyệt khoát tay chặn lại, thần sắc nghiêm khắc nói:

– Ngươi ở một bên đợi đi, không cần nói! Tiểu tử này hôm nay không thông qua khảo nghiệm của ta, cánh cửa này hắn cũng đừng mong đi ra ngoài.

Nói xong, nhìn nha hoàn bên cạnh một chút, lạnh giọng phân phó nói:

– Một lần nữa đốt hương, lập tức tính thời gian.

Nha hoàn lập tức đi đốt lại một cây hương khác.

Tần Vi Mặc nhíu mày ngài, không dám nói nhiều, ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng áy náy nhìn về phía thiếu niên bên trong đường.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh nói:

– Cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu ngươi không làm ra…

Còn chưa có nói xong, thiếu niên còn đang quỳ gối trước mặt hai tay bưng trà đột nhiên mở miệng nói:

– Phu nhân, đề thơ có thể mang một chữ không?

Tống Như Nguyệt giật mình, nghĩ nghĩ, lạnh lùng nói:

– Có thể, bất quá chỉ có thể mang một chữ, nhiều hơn không thể được.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

– Vãn bối đã nghĩ đến một bài.

Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, lập tức nghiêm mặt nói:

– Nếu làm không tốt chắp vá lung tung, đó chính là cố ý trêu đùa gạt ta, chính là không tôn trọng Khiêm Gia nhà ta, ngươi phải biết hậu quả!

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

– Tựa thơ cứ để là dung mạo như thiên tiên.

Tống Như Nguyệt nghe xong, cười lạnh một tiếng:

– Tục! Vì một chữ, lấy tựa đề tục khí như thế, thơ phía sau nếu làm không tốt, nhìn ngươi còn thế nào giảo biện!

Lạc Thanh Chu cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng thì thầm:

– Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng… (*)

[*Thanh bình điệu – Lý Bạch:

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Dịch Nghĩa:

Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,

Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.

Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.]

Bài thơ vừa ra, trên mặt Tống Như Nguyệt đang cười lạnh lập tức cứng đờ, lập tức, dần dần biến mất vẻ trêu tức, trở nên nghiêm túc lên.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy trong mắt nàng lấp lóe quang mang, lộ ra một tia ngạc nhiên cùng vẻ thất thần.

Đồng thời, lại nghe thấy tiếng lòng của nàng: 【 Tiểu tử này… Hẳn là Trích Tiên chuyển thế à? Bài thơ này… Vài câu ngắn ngủi, lại tiên khí bồng bềnh… Hoàn toàn chính xác xứng với Khiêm Gia nhà ta… 】 .

Thiếu nữ hiểu thi từ nhất trong thính đường giờ phút này khuôn mặt thanh lệ thoát tục c*̃ng lộ ra một tia thần sắc hoảng hốt, miệng lặp đi lặp lại lầm bầm đọc lấy:

– Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng…

Trong thính đường, giờ phút này yên tĩnh im ắng.

Trong lòng của mỗi người hoặc là miệng tựa hồ cũng đang đọc lại bài thơ này, đồng thời nhìn về phía thiếu nữ người mặc váy áo tuyết trắng, dung mạo như thiên tiên kia.