Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 71

Chương 71: Tiểu thư, ngài trở về rồi sao?

Bách Linh và Hạ Thiền cũng trở về tiểu viện của mình.

 

Hạ Thiền trở về phòng thay y phục.

 

 

Bách Linh đi đến hậu viện trong lương đình, nhìn thân ảnh mặc váy trắng, lại nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt mỹ kia, thấp giọng nói:

 

 

– Tiểu thư, ngài trở về rồi sao?

 

 

Thân ảnh ngồi trong lương đình, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt kinh ngạc, cũng không đáp lời.

 

 

 – Ầm!

  

 

– Ầm! Ầm! Ầm!

 

 

Một buổi sáng sớm.

 

 

Góc tây bắc Dạ Nguyệt Thính Vũ uyển, trong rừng trúc không người hỏi thăm vang lên từng tiếng nhục thể va chạm thân cây.

 

  

 Nghe âm thanh kia, lực đạo lần sau càng lớn hơn lần trước.

 

 

Cả một buổi sáng, âm thanh kia cũng không có ngừng lúc nào.

 

 

Lúc cơm trưa, thoáng ngừng nghỉ một lát.

 

 

Rất nhanh, lại vang lên.

 

 

Một mực tiếp tục đến chạng vạng tối, trời chiều xuống núi.

 

 

Có chất lỏng xanh đậm của Nhật Nguyệt bảo kính trợ giúp, Lạc Thanh Chu bây giờ rèn luyện màng da càng thêm nhanh chóng.

 

 

Không sợ rách da tổn thương đau đớn, tốc độ rèn luyện càng nhanh.

 

 

Đồng thời, bởi vì chất lỏng đen như mực trợ giúp, tinh thần của hắn c*̃ng cực kì tràn đầy.

 

 

Ròng rã những ngày tiếp theo, không cần ngừng, có thể một mực tiếp tục tu luyện.

 

 

Đến chạng vạng tối, vẫn như cũ thần thái sáng láng.

 

 

Màng da toàn thân bắt đầu ẩn ẩn tỏa sáng, tràn đầy quang trạch.

 

 

Một quyền đánh ra, đã có lực lượng của nhất ngưu (một con trâu), vỏ cây cùng thân cây cứng rắn đã không còn tạo được bất kỳ tổn thương gì đối với nắm đấm cùng thân thể hắn.

 

 

Lại qua mấy ngày.

 

 

Cách ngày thành thân vừa đúng hai mươi ngày.

 

 

Buổi trưa một ngày này, hắn luyện da rốt cuộc cũng đại thành.

 

 

Màng da toàn thân cứng cỏi như đồng, ánh sáng nội liễm, mãnh liệt đụng vào trên đại thụ, giống như gãi ngứa trâu rừng, rốt cuộc cảm giác không thấy đau đớn.

 

 

Đồng thời, lực lượng tăng trưởng trên diện rộng.

 

 

Một quyền đánh ra, cây cối chấn động, vỏ cây thành sợi thô, chất gỗ lõm nứt.

 

 

Màng da toàn thân như thoát thai hoán cốt, rực rỡ hẳn lên, nhưng lại phản phác quy chân, nhìn xem thì chả khác biệt gì với lúc trước, nhưng lực chống chịu với tổn thương đã rèn luyện đến cực hạn.

 

 

– Cạch!

 

 

Hắn bẻ gãy một cây trúc, bàn tay trực tiếp đánh tới chỗ bị đứt gãy bén nhọn kia.

 

 

Nếu là khi xưa, bàn tay tuyệt đối sẽ bị đâm phá, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng bây giờ, tay không mãnh liệt đập nện phía trên cây trúc bén nhọn, lại như khí cụ bằng đồng cứng rắn, “Két” một tiếng đập nát thanh cây bén nhọn, một nửa đoạn trúc phía dưới đều bị vỗ nát bấy.

 

 

– Cạch! Cạch! Cạch!

 

 

Lạc Thanh Chu lại thử hơn mười cây trúc, đều vỗ nát bấy, bàn tay lông tóc không bị thương.

 

 

Lập tức, hắn lại dùng mu bàn tay, cánh tay, bắp chân đi thử, đều không tổn thương.

 

 

Bây giờ màng da này, đừng nói những thanh trúc mềm dẻo, cho dù cây gỗ cứng rắn cũng khó có thể mảy may đâm vào.

 

 

Cho dù dao phay chém vào phía trên, cũng có thể triệt tiêu hơn phân nửa tổn thương, mà vết thương sẽ khôi phục nhanh chóng, thậm chí có thể bảo hộ huyết nhục tận cùng bên trong nhất không bị hao tổn tổn thương.