Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 289

Chương 289: Nhưng sợ đói khát nhất.

Cơm nước xong xuôi.   

             Hai người lại cầm quần áo, đi trong hồ nước ngâm mình.   

             Lúc tiểu nha đầu kỳ cọ tắm rửa cho hắn, không cẩn thận xoa đến nơi đó, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.   

             Tiểu nha đầu còn tưởng rằng hắn thoải mái, cho nên tăng thêm lực đạo.   

             Tắm rửa xong trở lại phòng.   

             Lạc Thanh Chu đổi lại quần áo sạch sẽ, ra cửa.   

             Vừa tới cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung liền thấy Bách Linh cùng Hạ Thiền một trái một phải đứng ở nơi đó, thấy hắn tới, đều cùng một chỗ nhìn về phía hắn.   

             – Cô gia, hôm nay tiểu thư không có ở đây, người cũng không cần đi vào thỉnh an.   

             Bách Linh mở miệng nói.   

              Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng có chút ngưng trọng, hỏi:   

             – Xảy ra chuyện gì sao?   

             Bách Linh do dự một chút, mới nói:   

             – Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu, tiểu thư vừa đi qua, không biết lúc nào mới có thể trở về.   

             Lạc Thanh Chu nghe vậy biến sắc:   

             – Ta chạng vạng tối mới trở về từ chỗ Nhị tiểu thư nơi đó, làm sao đột nhiên té xỉu?   

             Con mắt Hạ Thiền chăm chú nhìn chằm chằm hắn.   

              Bách Linh thở dài một hơi nói:   

             – Nhị tiểu thư thường xuyên sẽ ho ra máu, sau đó té xỉu, đã rất nhiều lần, bất quá gần nhất…   

             Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:   

             – Ta đi xem một chút.   

             Bách Linh vội vàng nói:   

             – Cô gia, ngươi bây giờ không tiện đi, rất nhiều người trong phủ đều đi, ngươi đi đoán chừng c*̃ng vào không được. Mà tiểu thư đã đi, ngươi cũng không cần phải lại đi. Đợi ban ngày ngày mai lại đi.   

             Lạc Thanh Chu dừng bước lại, trong lòng tràn đầy lo lắng.   

             Thiếu nữ kia vốn nhu nhược làm đau lòng người, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, tùy tiện đi mấy bước liền thở hồng hộc, hiện tại lại thổ huyết té xỉu, không biết…   

             Thế nhưng buổi chiều lúc hắn ở đó với nàng, nàng còn rất tốt, còn nói trò cười đùa hắn, còn vẽ lên ba bức tranh.   

             Lúc kia, mặc dù nhìn sắc mặt nàng cũng không tốt nhưng thân thể nhìn hoàn hảo, mà giống như một tiếng cũng không có ho khan.   

             Làm sao trời vừa tối…   

             Tối hôm qua tựa hồ nghe đến vị nhạc mẫu đại nhân kia nói, mỗi lần trời vừa tối, nàng đều sẽ ho khan rất nhiều.   

             Bất quá tối hôm qua một đêm, hắn và nàng ngủ ở cùng một chỗ, nàng giống như c*̃ng không có ho khan.   

             Hẳn là một khi khẩn trương hoặc vui vẻ liền sẽ không ho khan?   

             Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, lại cảm thấy bất lực.   

             Tần phủ có tài lực lớn như thế, nhiều năm qua đều không thể giúp thiếu nữ kia chữa khỏi thân thể, hắn thì có biện pháp gì đây.   

             – Cô gia, lúc tiểu thư gần đi nói với ta, nếu như cô gia tới, liền bảo ta nói cho cô gia, cô gia về sớm một chút đi ngủ, chỗ nào đều không cần đi.   

             Bách Linh nhìn hắn nói.   

             Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, gật đầu nói:   

             – Hiện tại ta đích xác không thích hợp đi, vậy ta trở về.   

             – Cô gia.   

             Ngay khi hắn quay người muốn rời khỏi, Bách Linh lại hô một tiếng.   

             Bất quá, chờ hắn nhìn về phía nàng, thiếu nữ này lại há to miệng, muốn nói lại thôi.   

             – Bách Linh, có chuyện gì ngươi cứ nói.   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng, dừng một chút, lại tăng thêm một câu:   

             – Ta cũng không phải người ngoài.   

             Hạ Thiền đứng ở một bên, vẫn như cũ an tĩnh nhìn hắn.   

             Bách Linh do dự một hồi, mới nói:   

             – Không sao đâu, cô gia, người nhanh đi về nghỉ ngơi. Nhị tiểu thư nơi đó người không cần lo lắng, có tiểu thư ở đây.   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, quay người rời đi.   

             Hai thiếu nữ nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong gió tuyết ở phía xa, yên tĩnh hồi lâu, Bách Linh thở dài một hơi, thấp giọng nói:   

             – Nếu như nói ý nghĩ tiểu thư cho cô gia, đoán chừng… Cô gia sẽ cảm thấy mình bị vũ nhục, có thể sẽ xấu hổ giận dữ đan xen, trực tiếp đi thẳng một mạch.   

             Hạ Thiền không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về chỗ đạo thân ảnh kia biến mất, trầm mặc không nói gì.   

             Bách Linh nhìn về phía nàng, nói khẽ:   

             – Nếu cô gia đi thật, lưu lạc đầu đường, Thiền Thiền, ngươi đây?   

             Hạ Thiền vẫn không có đáp lại, đứng tại chỗ yên tĩnh một hồi, xoay người, vào phòng.   

             Về đến phòng.   

             Nàng khép cửa phòng lại, sau đó lấy ra túi tiền để ở sâu tận cùng bên trong tủ quần áo nhất, đến trước cửa sổ nhìn hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm:   

             – Đều, cho hắn… Đừng, đói bụng…   

             Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay tán loạn.   

             Nàng nhớ tới vô số ban đêm rét lạnh, nàng cô độc lưu lạc đầu đường, đói bụng, thân thể rất lạnh, đi tới ở trong đêm tối mờ mịt, đi tới, tựa hồ mãi mãi cũng không có điểm cuối cùng…   

             Nàng sợ hãi đêm tối, sợ hãi băng lãnh, sợ hãi tiếng sấm, sợ hãi rất nhiều thứ…   

             Nhưng sợ đói khát nhất.   

             Cho nên, nàng muốn tích lũy tiền cho hắn.   

             Nàng có thể không có hắn, nhưng, nàng tuyệt đối không thể để cho hắn ở bên ngoài đói bụng…   

             Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng.   

             Tiểu Điệp nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra từ gian phòng, kinh ngạc nói:   

             – Công tử, hôm nay làm sao sớm như vậy trở về?