Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 290

Chương 290: Chỉ những thứ này?

Trong lòng Lạc Thanh Chu lo lắng cho Tần nhị tiểu thư, nói:   

             – Đại tiểu thư không có ở đó, ta nói chuyện với Bách Linh trong chốc lát liền trở lại. Ngươi bận gì làm đó đi, đêm nay ngủ ở trong chính gian phòng của ngươi, ta muốn tu luyện.   

             Tiểu Điệp “A” một tiếng, nói:   

             – Công tử, đừng có quá sức, nhất định phải nhớ kỹ nghỉ ngơi.   

             Nói xong khéo léo về tới gian phòng của mình.   

             Kể từ khi biết công tử đang len lén tu luyện, nàng mỗi đêm cũng không dám tùy tiện đi qua quấy rầy, trừ phi công tử ở bên trong để nàng đi vào hoặc chủ động để nàng ngủ cùng.   

             Lạc Thanh Chu khóa cửa phòng, ngồi trên giường một hồi, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn Xuất Khiếu.   

              Hôm nay không có ở trong phòng tu luyện Bôn Lôi Quyền.   

             Thần hồn trực tiếp nổi lên nóc nhà, xuyên thấu nóc nhà bay lên giữa không trung.   

             Ở giữa không trung nhìn ra xa, nơi Tần nhị tiểu thư ở đỏ hồng một mảnh, hẳn là có rất nhiều người tụ tập ở nơi đó.   

             Hắn không dám tiếp cận, tâm sự nặng nề bay ra khỏi Tần phủ, chuẩn bị lướt về Uyên Ương lâu.   

             Vị thần hồn tiền bối kia đột nhiên ở trong mơ truyền lời cho hắn, để hắn đêm nay ba canh đi Uyên Ương lâu chờ, không biết có chuyện gì khẩn yếu.   

             Hắn đêm nay quyết định đi hỏi một chút vị thần hồn tiền bối kia, triệu chứng giống như Tần nhị tiểu thư, phải chăng có thể cứu.   

              Có lẽ vị tiền bối kia kiến thức rộng rãi, có bản lĩnh cứu giúp.   

             Nếu như đối phương thật sự có biện pháp cứu Tần nhị tiểu thư, hắn sẽ dùng hết khả năng, đáp ứng yêu cầu của đối phương.   

             Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện.   

             Vừa bay tới giữa không trung hẻm nhỏ cửa sau Tần phủ, đột nhiên phát hiện một thân ảnh lén lén lút lút mở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, đi ra ngoài.   

             Lập tức bước nhanh đi ra hẻm nhỏ.   

             Nhìn bộ dáng, hẳn là một nha hoàn.   

             Lúc này, tất cả mọi người Tần phủ tụ ở chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó, nàng ra ngoài làm gì?   

             Cho dù đi tìm đại phu hoặc bốc thuốc, c*̃ng không nên lén lén lút lút đi cửa sau chứ?   

             Trong lòng Lạc Thanh Chu sinh nghi, lập tức lướt tới phía dưới, lặng yên không một tiếng động đi ở sau lưng nàng.   

             Tuyết trắng tô điểm màn đêm.   

             Trên đường phố người đi đường thưa thớt, trước mấy cửa hàng treo đèn lồng đung đưa trái phải trong gió rét, đung đung đưa đưa.   

             Nha hoàn thuận theo bóng tối dưới góc tường, đi rất nhanh.   

             Xuyên qua một lối đi.   

             Sau đó đột nhiên bước nhanh ngoặt vào một hẻm nhỏ âm u.   

             Dưới góc tường trong hẻm nhỏ, một đạo thân ảnh thấp bé người mặc quần áo nô bộc đang đứng ở nơi đó chờ nàng.   

             Hai người gặp mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, quan sát bốn phía.   

             Không biết nói câu gì, nha hoàn đi ra từ Tần phủ đột nhiên từ lấy ra một quyển giấy tuyên thật dày từ trong ngực, đưa tới trong tay thân ảnh thấp bé.   

             Lạc Thanh Chu thấy khí huyết hai người mờ nhạt, lập tức trôi dạt đến chỗ gần.   

             Thân ảnh thấp bé tiếp nhận giấy tuyên, cũng không mở ra quan sát, trực tiếp nhét vào trong ngực, thấp giọng nói:   

             – Chỉ những thứ này?   

             Nha hoàn kia thấp giọng nói:   

             – Tạm thời chỉ những thứ này. Thơ và bức vẽ, thơ là người ở rể kia sáng tác, vẽ là Tần nhị tiểu thư, ta đều sao chép toàn bộ.   

             Thân ảnh thấp bé nhẹ gật đầu, thấp giọng dặn dò:   

             – Tiếp tục trông coi, không chỉ những thứ này thôi đâu. Nhớ kỹ, nếu thực sự quá khó hạ thủ, vẽ có thể không cần, chỉ cần thi từ của tiểu tử kia, những cái này mới là quan trọng nhất, hiểu rõ?   

             Nha hoàn gật đầu nói:   

             – Hiểu rõ.   

             Thân ảnh thấp bé cười lạnh một tiếng nói:   

             – Tiểu tử này bụng đầy tài hoa, lần này sẽ để hắn gánh vác danh xấu đạo văn, danh dự không còn gì! Đến lúc đó, để hắn ngay cả tư cách báo danh khoa cử cũng không có, nhìn hắn còn giày vò thế nào.   

             Nha hoàn thấp giọng nói:   

             – Nếu bọn họ thật hiến tặng những thi từ này cho Trưởng công chúa, có thể hay không…   

             Trong mắt thân ảnh thấp bé lóe lên vẻ dữ tợn:   

             – Cho dù Trưởng công chúa khoan dung độ lượng không truy cứu, thành chủ c*̃ng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu truyền đến kinh đô nơi đó, hừ, chỉ sợ những người Tần phủ kia nhẹ nhất cũng sẽ bị xét nhà lưu vong!   

             – Lừa gạt trêu đùa Trưởng công chúa, chẳng khác nào lừa gạt trêu đùa Thánh thượng, bây giờ Trưởng công chúa lại vừa đánh thắng trận lớn…   

             – Đương nhiên, việc này chúng ta không thể ra mặt, dù sao chúng ta và Tần phủ… Chúng ta đến lúc đó chỉ cần đưa những thi từ này cho Tống gia, lấy thù hận giữa bọn hắn và Tần phủ…   

             Hai người lại thấp giọng nói vài câu, trái phải nhìn quanh một phen, tách ra khỏi hẻm nhỏ.   

             Nha hoàn đi ra hẻm nhỏ, vội vàng tiến về Tần phủ.   

             Thân ảnh thấp bé thì tiến vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, rời đi từ một bên cửa ngõ khác.   

             Lạc Thanh Chu giống như u linh, lặng yên không một tiếng động đi ở phía sau hắn.   

             Con đường phía trước càng ngày càng quen thuộc.