Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 119

Chương 119: Mặt trời rất nhanh xuống núi.

Bị Thành Quốc phủ mang đi làm công cụ hối hôn người ta, không phải là bị đuổi ra ngoài à.

Lão nhân thở dài một hơi, nói:

– Đáng thương, mẫu thân ngươi cũng đáng thương, tiến vào thành, không có hưởng đến mấy ngày hạnh phúc, còn trẻ như vậy liền qua đời, nghe bọn hắn nói chôn ở trên Tử Hà sơn trước mặt thôn chúng ta? Ai…

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

– Cửu bà bà, người trong nhà người đâu hết rồi?

Lão nhân lắc đầu nói:

 – Đều đã chết, bọn hắn đều đã chết hết, dù sao c*̃ng sẽ không trở về nữa..

 Lạc Thanh Chu không có hỏi nhiều, nhìn trong nhà bà một chút, do dự một chút, vẫn hỏi:

– Cửu bà bà, trong nhà người có đồ ăn không?

Lão nhân nhìn hắn một cái, quay người lại đi tập tễnh vào trong phòng, thở dài nói:

– Còn có hai cái bánh bột ngô, cứng lắm, ta gặm không nổi, nếu ngươi đói bụng, thì lấy đi ăn đi.

 – Ai, đáng thương, ngươi xem ngươi một chút, mẫu thân chết rồi, ngươi bây giờ ngay cả một bữa cơm đều không kịp ăn, ta đã sớm nói, đọc sách có tác dụng gì đâu? Còn không bằng học trồng trọt…

 Lão nhân nói liên miên lải nhải, tiến vào phòng bếp, lấy ra hai khối bánh bột ngô khô cứng.

Nghĩ nghĩ, lại vào nhà bên trong, cầm hai quả trứng gà, cùng đưa tới cho hắn.

– Ai, một con gà mái cuối cùng bị chồn tha đi, bên trong thôn này, ngoại trừ mấy lão bất tử chúng ta, đã không có bất kỳ thứ gì còn sống.

Lão nhân than thở.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận bánh bột ngô cùng trứng gà, móc ra một thỏi bạc, đưa cho bà:

– Cửu bà bà, người cầm bạc, nếu có người bán hàng rong đến trong thôn, còn có thể mua vài món đồ ăn.

Lão nhân nhìn xem bạc trong tay hắn, không có nhận, lắc đầu nói:

– Chính ngươi cầm đi, ta cầm thứ này cũng vô dụng, hiện tại đâu còn có người bán hàng rong tới đây. Thân thể ta vẫn còn được, còn có thể trồng một số lương thực mà ăn. Ngươi tuổi trẻ, về sau còn cần tìm kế sinh nhai, giữ lại cho mình dùng đi.

Lạc Thanh Chu nhìn bà một cái, không có lại nói cái gì, chuẩn bị rời đi.

Lúc đi tới cửa, lão nhân đột nhiên nói:

– Thanh Chu, ngày xưa Cửu bà bà đối xử không tốt với mẹ con các ngươi, bây giờ nghĩ lại, trong lòng Cửu bà bà thật rất hối hận, rất áy náy. Người đã già, mới biết được những quy củ tập tục kia thật ra đều không quan trọng, vui vẻ còn sống mới là quan trọng nhất. Mẫu thân ngươi năm đó chưa kết hôn mà có con, cũng không phải lỗi của nàng, chúng ta không nên đối xử nàng như thế…

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu hỏi:

– Cửu bà bà, ngài biết năm đó mẫu thân của ta thế nào mang thai ta không? Ngài biết người kia không?

Lão nhân lắc đầu:

– Không biết, trong thôn ai cũng không biết người kia là ai, cho nên mới đối đãi mẫu thân ngươi như thế. Bất quá cuối cùng nghe nói, mẫu thân ngươi bị ép buộc… Ai, lúc kia, cho dù bị ép buộc, danh dự nữ nhân cũng coi như bị hủy, không ai để mắt, huống chi mẫu thân ngươi quá quật cường, vẫn luôn không chịu nói người kia là ai…

Lạc Thanh Chu không có nói cái gì, nhẹ gật đầu, đi ra cửa.

Lão nhân c*̃ng đi theo ra ngoài, miệng nói một mình, nói liên miên lải nhải, không biết đang nói cái gì.

Đang muốn tiếp tục ra ngoài cửa ngồi lên trên ghế tọa, đột nhiên phát hiện trên ghế có nhiều thêm một thỏi bạc.

Đợi bà ngẩng đầu nhìn lại, thiếu niên kia đã đi xa.

– Ai…

Lão nhân thở dài một hơi, cầm lấy bạc, ngồi xuống, trong đầu nhớ lại chuyện đã từng liên quan tới mẹ con kia.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện rách nát, cùng Tiểu Điệp chia ăn bánh bột ngô và trứng gà. Sau khi ăn xong, hắn ngồi xuống trong phòng, vận chuyển nội công tâm pháp.

Tiểu Điệp không dám làm phiền, ra khỏi phòng, đi qua gian phòng khác cùng tiểu viện, cửa ra vào, nhìn khắp nơi một hồi.

Sau một lúc lâu.

Nàng nhịn không được, ra cửa chính, tò mò đi dạo ở trong thôn.

Mặt trời rất nhanh xuống núi.

Lạc Thanh Chu cảm giác đau nhức của vết thương trên người đã giảm bớt rất nhiều.

Khi Tiểu Điệp trở về, lại còn mang đến kim khâu, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói:

– Công tử, nô tỳ trong thôn gặp một lão bà bà, từ trưa đến giờ đều ở nơi đó nói chuyện phiếm cùng với bà ấy, kim khâu này đều là mượn từ chỗ của bà ấy. Người mau c** q**n áo, nô tỳ giúp người may vá một chút.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, cởi y phục xuống nói:

– Bà hàn huyên với ngươi cái gì rồi?

Tiểu Điệp tiếp nhận quần áo nói:

– c*̃ng không có trò chuyện cái gì, lão bà bà một mực nói chuyện trước kia, nô tỳ c*̃ng không dám hỏi chuyện công tử cùng phu nhân, lão bà bà c*̃ng không có nói. Đúng rồi, lão bà bà còn nói ban đêm chúng ta không được ra khỏi cửa, nơi này có quỷ nháo.

Nói đến đây, mặt mũi tiểu nha đầu tràn đầy biểu lộ sợ hãi.

– Quỷ nháo?

Lạc Thanh Chu sáng mắt lên.

Tiểu Điệp gật đầu nói:

– Ừm, lão bà bà nói, trời vừa tối, trong thôn khắp nơi đều là tiếng khóc ô ô, bà nói bà còn nhìn thấy rất nhiều bóng đen bay tới bay lui, rất kinh khủng.