Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 136

Chương 136: Cô gia, người muốn làm gì?

Cửa sân mở rộng.

Trên cửa đột nhiên có một bảng hiệu, trên bảng hiệu xinh đẹp viết bốn chữ lớn: Linh Thiền Nguyệt cung.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Người rảnh rỗi chớ tiến vào, người tiến vào chớ trách chân gãy.

– Linh Thiền Nguyệt cung?

Lạc Thanh Chu không khỏi mỉm cười.

Cái này xem ra chính là thủ bút của Bách Linh.

Bất quá tên này ngược lại có chút ý cảnh, trong Nguyệt cung, có ba tiên tử.

Một ngốc, một lạnh, còn có một… Hoa.

Thích hái hoa, hoa văn c*̃ng thật nhiều.

 
 Trong nội viện rất yên tĩnh.

Không có âm thanh, c*̃ng không có người.

Lạc Thanh Chu đi thẳng vào, xe nhẹ đường quen từ đường nhỏ bên cạnh phòng ốc đi tới hậu hoa viên.

Dù cho bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, bông tuyết bồng bềnh.

Nguyệt cung tiên tử một bộ áo trắng kia vẫn như cũ an tĩnh ngồi trong lương đình bên hồ nước, thần sắc thanh lãnh mà xem sách.

Bách Linh một bộ phấn váy, cầm trong tay một đóa hoa, dáng người mảnh mai như ngọc đứng ở trong lương đình, hoạt bát nháy mắt cho hắn, trên mặt lại mang một mạng che mặt màu hồng, che khuất miệng mũi.

 Càng che càng lộ sao?

 Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, đi tới, dừng lại bên ngoài đình nghỉ mát, đón gió tuyết, cúi đầu cung kính nói:

– Đại tiểu thư.

Nguyệt cung tiên tử một bộ áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một chút, khẽ gật đầu, tính là đáp lại, thần sắc bình thản hờ hững, giống như cũng không nhận ra hắn.

Lạc Thanh Chu đứng thẳng người, lần này không có lập tức rời khỏi, mà là nhìn thiếu nữ màu hồng bên cạnh nàng nói:

– Bách Linh cô nương, hôm nay làm sao đeo mạng che mặt?

Bách Linh thở dài một hơi nói:

– Cô gia, ta tối hôm qua ngủ không ngon, ngã bệnh, ho khan, sợ lây cho tiểu thư cùng cô gia.

Nói xong, giả vờ giả vịt, rất hư giả ho khan vài tiếng.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía cổ của nàng.

Cổ áo dựng thẳng lên, mang theo lông tơ màu tuyết trắng, vừa lúc che khuất nơi đó.

– Cô gia làm sao nhìn chằm chằm vào người ta? Người ta thẹn thùng.

Bách Linh nhăn nhó thân thể một chút, ra vẻ ngượng ngùng.

Nàng mặc trang phục như vậy, rõ ràng chính là chột dạ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đã sáng tỏ, cho nên cũng không có lạnh lùng và câu nệ trước đó, chắp tay nói:

– Bách Linh cô nương, có thể đơn độc đi với ta ra tiền viện một chuyến hay không, ta có mấy lời nghĩ nói với cô nương.

Bách Linh lập tức che lấy gương mặt xinh đẹp, ngượng ngùng nói:

– Cô gia… Người ta không muốn nói chuyện riêng với người… Cô gia nếu có lời nói, cứ nói ở ngay trước mặt tiểu thư, người ta nghe tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, suy tư một chút, ánh mắt khẽ động, liếc mắt nhìn hai phía, hỏi:

– Hạ Thiền cô nương hôm nay không ở đây sao?

Bách Linh lập tức uốn éo thân thể trở về, mân mê miệng nhỏ, sâu kín nhìn hắn nói:

– Cô gia lại muốn đổi người sao? Người ta không đáp ứng cô gia, cô gia liền muốn đi tìm Thiền Thiền?

Lạc Thanh Chu nhìn quanh trái phải một chút, thấp giọng nói:

– Bách Linh cô nương, thật ra chuyện ta muốn nói với ngươi là liên quan tới Hạ Thiền cô nương, ngươi có thể theo ta ra ngoài một chuyến không?

– Liên quan tới Thiền Thiền?

Bách Linh sững sờ, hai con ngươi lập tức sáng lên:

– Cô gia trước tiên có thể tiết lộ một chút không? Liên quan tới Thiền Thiền chuyện gì?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

– Bách Linh cô nương đã không muốn nghe, vậy ta cáo từ.

Nói xong, không còn lưu lại, trực tiếp quay người rời khỏi.

Bách Linh lập tức gấp gáp, vội vàng khua tay gọi:

– Cô gia, chờ ta một chút! Ta muốn nghe!

Nói rồi đuổi theo ra vườn hoa.

Lạc Thanh Chu cũng không đi phía trước, mà ở ngoài cửa chờ nàng.

Bách Linh hưng phấn đuổi đi theo:

– Cô gia, liên quan tới chuyện gì của Thiền Thiền? Hiện tại có thể nói cho ta biết không?

– Được rồi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên bổ nhào vào trước người nàng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, giống như đêm động phòng ôm nàng xoay tròn một vòng, trực tiếp thô lỗ đè nàng lên vách tường bên cạnh, dán chặt vào thân thể của nàng, đe dọa nhìn nàng.

– A!

Bách Linh la thất thanh, hoa dung thất sắc, hai tay ôm ngực:

– Cô… Cô gia, người muốn làm gì?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, một tay nắm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, một tay rời khỏi bên tai của nàng, chậm rãi lấy xuống mạng che mặt trên mặt nàng, thấp giọng nói:

– Đừng sợ, để ta nhìn xem…

Nói rồi lấy xuống toàn bộ mạng che mặt trên mặt nàng.

Trên miệng nhỏ phấn nộn ướt át quả nhiên xuất hiện vết tích bị cắn.

– Cô… Cô gia, đừng… Đừng như vậy, người ta… Người ta thẹn thùng…

Bách Linh cắn môi, lông mi rung động nhè nhẹ, một mặt kinh sợ ngượng ngùng, nhưng gương mặt xinh đẹp phấn nộn lại không đỏ.

Lạc Thanh Chu ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt phức tạp.

Bách Linh xấu hổ mà nói:

– Cô gia, ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn khinh bạc người ta sao? Người ta sẽ hô to, nếu ngươi lại không… Ô…

Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, miệng im bặt mà dừng.