Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 402

Chương 402: Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

– Đao tỷ, còn có những người khác không?   

 

Lạc Thanh Chu hỏi.   

 

 

Đao tỷ nhíu mày:   

 

 

– Còn có một người, không biết hôm nay tên gọi là gì.   

 

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức có cỗ dự cảm bất thường, đang muốn hỏi thăm có phải người lần trước hay không, trên bậc thang đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc.   

 

 

Lập tức, một thiếu nữ mặc váy màu đen ngang gối, dáng người cao gầy gợi cảm, trên đùi mang quần tất đen lãnh ngạo, lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông to tròn đi tới.   

 

  

Một đầu tóc đen nhánh như gấm, tóc dài rối tung bên hông, bên hông quấn quanh một roi da dài nhỏ màu đen, đầu roi theo bước chân của nàng hơi rung nhẹ, giống như Linh Xà có linh tính.   

 

 

Lạc Thanh Chu nhìn cặp quần tất đen gợi cảm kia, trong thoáng chốc, giống như xuyên qua thời không.   

 

 

Nam tử trung niên tên Ngô Khuê và nam tử kêu Chu Bá Ước, nhìn nàng mặc, trên mặt đều sửng sốt một chút.   

 

 

Hiển nhiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại ăn mặc có chút quái dị và to gan này.   

 

  

Chỉ có Đao tỷ kiến thức rộng rãi, vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp mở miệng hỏi:   

 

 

– Ngươi hôm nay tên gọi là gì?   

 

 

Thiếu nữ roi da hất tóc dài, ngồi xuống bên cạnh, gác đôi chân dài miên man kia lên, lạnh lùng nói:   

 

 

– Bách Linh Điểu.   

 

 

Lạc Thanh Chu: – …   

 

 

Đao tỷ khóe miệng co giật một chút, đứng lên nói:   

 

 

– Được rồi, đã đều đến đông đủ, lên đường đi.   

 

 

Nói xong, nâng đao bản rộng của nàng lên, dẫn đầu đi xuống lầu.

 

Nam tử trung niên Ngô Khuê vẻ mặt thâm trầm theo ở phía sau.   

 

Lạc Thanh Chu và thanh niên tên Chu Bá Ước kia nhìn nhau, cùng đứng dậy, đi xuống.   

 

 

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn, sờ roi da bên hông, đi theo sau.   

 

 

Ngoài cửa lớn, đã có xe ngựa chờ sẵn.   

 

 

Mấy người lần lượt lên xe ngựa.   

 

 

Ba nam tử ngồi cùng nhau, Nam Cung Mỹ Kiêu với đôi chân dài quyến rũ ngồi cùng Đao tỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó đối diện.   

 

 

Lạc Thanh Chu thấy nàng cứ nhìn mình, do dự một chút, quyết định giải thích một tiếng:   

 

 

– Bách Linh Điểu cô nương, ta cảm thấy chuyện đó, ta cần phải giải thích một chút.   

 

 

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:   

 

 

– Ta cảm thấy không cần thiết.   

 

 

Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng một lúc, nhún vai nói:   

 

 

– Được thôi.   

 

 

Không cần thiết cũng không cần nói.   

 

 

Hắn không có thói quen tranh luận với nữ nhân.   

 

 

Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.   

 

 

Dù sao hiện tại một đoàn đội, chí ít ra ngoài nàng sẽ không làm gì hắn.   

 

 

Trong xe, những người khác ánh mắt đều hiếu kỳ nhìn hai người một chút, trong lòng đoán chừng hai người có mâu thuẫn gì đó.   

 

 

Một đường không nói chuyện.   

 

 

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, lao vùn vụt trên đường lớn xóc nảy.   

 

 

Nam Cung Mỹ Kiêu tựa ra sau, hai tay ôm ngực, chân dài thong dong, nhắm mắt dưỡng thần, một ngón tay thon dài nhịp nhịp trên cánh tay, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.   

 

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu cũng suy nghĩ.   

 

 

Hắn nghĩ phải nhanh luyện gân thành công, có được tốc độ nhanh hơn và lực bộc phát mạnh hơn, đến lúc đó tiện giải quyết triệt để những người Tống gia kia.   

 

 

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại trên đường nhỏ ngoài Hắc Mộc lâm.   

 

 

Đao tỷ dẫn mấy người xuống xe.   

Bởi vì hôm nay có người mới, cho nên nàng nói lại lần nữa những việc cần phải chú ý và việc tổ đội.