Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 443

Chương 443: Không biết qua bao lâu.

Uống nước làm di chuyển sự chú ý, dịu ít một chút tâm tình đang sôi động.   

 

 

Thể chất của thiếu nữ này nhu nhược đến đáng sợ.   

 

 

Vẻn vẹn chỉ mới là hôn thôi mà ngay cả hô hấp đều nhanh không chịu được, nếu lại tiến thêm một bước thì còn đến đâu?   

 

 

Chẳng phải sẽ trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn?   

 

 

Biết rất rõ ràng thân thể mình yếu, không được, còn hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc hắn, thật khiến người bó tay toàn tập, đau đầu.   

 

 

Sắc mặt Tần Vi Mặc trở nên tái nhợt, gấp rút th* d*c hồi lâu, mới từ từ bình phục.   

 

 

 Nàng cúi đầu uống hết mấy ngụm nước, nhắm mắt lại, mảnh mai vô lực nằm trong ngực hắn.   

 

 

Lại qua một lát.   

 

 

Mở mắt ra, lông mi thật dài cúi thấp, cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói xin lỗi:   

 

 

– Tỷ phu, thật xin lỗi… Vi Mặc vô dụng…   

 

 

Lạc Thanh Chu buông xuống chén nước, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại nhu nhược của nàng vào trong lòng, ôn nhu v**t v* mái tóc nhu thuận của nàng nói:   

 

  

– Chỗ nào vô dụng, nhị tiểu thư hữu dụng nhất.   

 

 

Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tái nhợt dán vào b* ng*c của hắn, trong mắt ngậm lấy nước mắt nói:   

 

 

– Thế nhưng, Vi Mặc không thể… Không thể phục thị tỷ phu…   

 

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, đưa tay nắm chặt tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, ôn nhu nói:

 

– Nói cái gì đó, cái gì phục thị hay không hầu hạ, ta lại không cần ngươi phục thị. Nhị tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, bệnh này của ngươi nhất định sẽ tốt, không sao đâu.   

 

– Tỷ phu…   

 

 

– Tốt, chớ nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.   

 

 

– Tỷ phu, ngươi đừng đi…   

 

 

– Không đi, ta an vị ở chỗ này, ôm ngươi. Ngươi nhanh ngủ đi, đừng có lại suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng.   

 

 

Thiếu nữ áp sát vào trong ngực của hắn, c*̃ng ôm chặt hắn.   

 

 

Không biết qua bao lâu.   

 

 

Nàng rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.   

 

 

Nghe trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều ngủ say, Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm một hồi khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo nước mắt, nhăn đầu lông mày, khẽ thở một hơi.   

 

 

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần ngả về tây.   

 

 

Trong phòng yên tĩnh im ắng.   

 

 

Ngoài phòng cũng không có bất kỳ âm thanh gì.   

 

 

Châu nhi đi lấy đồ tựa hồ một đi không trở lại, một chút động tĩnh cũng không có.   

 

 

Trong bất tri bất giác, trời chiều ráng đỏ, đã tới hoàng hôn.   

 

 

Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thấp giọng hô một tiếng:   

 

 

– Cô gia…   

 

 

Hai tên nha hoàn đã sớm đứng chờ ở cửa, tận đến giờ phút này, nhịn không được gõ cửa.   

 

 

Lạc Thanh Chu nói:   

 

 

– Tiến vào.   

 

 

Thiếu nữ trong ngực vẫn đang ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười ngọt ngào.   

 

 

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.   

 

 

Thu nhi đầu tiên đem đầu thò vào, ánh mắt nhìn về phía cái bàn, gặp nơi đó không có người, nhưng thấy được áo lông chồn tiểu thư nhà mình cởi ra trên mặt đất ở nơi đó, sắc mặt biến hóa, lại quay đầu, nhìn về phía giường mềm.   

 

 

Trên giường vẫn không có người.   

 

 

Nàng lúc này mới nhìn về phía buồng trong.   

 

 

Cô gia ngồi bên giường, tiểu thư dựa vào trong ngực hắn, tóc xanh tán loạn, không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.   

 

 

Nàng có chút do dự, không biết nên đi vào không nên.   

 

 

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng mau tới đây.   

 

 

Thu nhi lúc này mới vào phòng, khép cửa phòng lại, dưới chân im lặng xốc lên rèm châu, tiến vào buồng trong, thấp giọng nói:   

 

 

– Cô gia, tiểu thư ngủ thiếp đi?   

 

 

– Ngủ hơn một canh giờ.