Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 169

Chương 169: Xong, hắn muốn hồn phi phách tán?

Chỉ thấy nàng hô hấp dồn dập, ngực chập trùng, bờ môi hồng nhuận mà sáng lấp lánh, mặt mũi tràn đầy mê ly thất thần, ngồi ở chỗ đó thật lâu chưa có lấy lại tinh thần…

Sau một lúc lâu.

Sau đó đột nhiên từ dưới đất bò dậy, thất hồn lạc phách chạy về trong phòng nói:

– Thiền Thiền, Thiền Thiền, ta lại bị cô gia khi dễ… Chờ ngươi tốt lên, mang ta cùng đi trừng phạt cô gia bại hoại kia, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, lại ăn khối thịt bò.

Vào phòng, căn dặn Tiểu Điệp tạm thời không được qua đây, chốt cửa phòng, ngồi xuống trên giường, thần hồn xuất khiếu.

 Trong phòng luyện tập Bôn Lôi Quyền một canh giờ, hắn nhịn không được lại bay ra khỏi phòng.

 Trực tiếp xuyên thấu nóc nhà, nổi lên giữa không trung, nhìn bốn phía một vòng, đón gió tuyết, hướng về phương hướng ngược với tối hôm qua mà lướt đi.

Muốn tu luyện thần hồn, nhất định phải ra ngoài dạo đêm tôi luyện.

Tối hôm qua tại phía tây gặp thần hồn thực lực cường đại kia, đêm nay hắn sẽ đi phía đông.

Hắn cũng không tin còn có thể gặp được.

Cho dù lại gặp được, hẳn là cũng không có nguy hiểm quá lớn.

 Thần hồn kia tựa hồ khinh thường động thủ đối với đồ nhỏ yếu như hắn, tối hôm qua chỉ cầm giữ hắn một hồi, liền thả hắn rời đi, cũng không phát ra sát tâm đối với hắn.

 Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, cẩn thận từng li từng tí phiêu đãng dưới bầu trời đêm, quan sát cả tòa thành trì dưới chân.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa lầu các nguy nga.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ động, Uyên Ương lâu?

Bên trong tầng thứ hai cùng một tầng phía trên nhất đều là đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ đang có người ở bên trong cử hành yến hội.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhớ tới tiểu nha hoàn trước đó có nói với hắn.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia đêm nay tựa hồ đi Uyên Ương lâu.

Hắn do dự một chút, quyết định bay tới gần xem một chút.

Dưới trạng thái thần hồn dạo đêm, rất e ngại tia sáng, cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài nhìn xem, không dám tiến vào.

Bất quá chỉ cần không phải tia sáng của mặt trời, cho dù bị chiếu đến, tổn thương c*̃ng sẽ không lớn.

Hắn vừa bay đến bên ngoài tầng cao nhất, lại đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tiếng cười quen thuộc.

Ngưng mắt nhìn lại, bên cửa xuất hiện một thân ảnh yểu điệu, da trắng mỹ mạo, tiếng cười thản nhiên dưới ánh đèn, không phải vị nhạc mẫu đại nhân kia thì còn là ai?

Ngoại trừ nhạc mẫu đại nhân, còn có mấy phu nhân trẻ tuổi, cùng mấy tịnh lệ thiếu nữ thanh xuân khác.

Lúc này, vị nhạc mẫu đại nhân đang cười tươi, sinh động như thật kể lại « Tây Sương Ký » hôm qua hắn vừa giảng cho nàng…

Bông tuyết chậm rãi bay xuống.

Lạc Thanh Chu đứng ngoài lầu các nghe lén một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, tiếp tục lướt lên trên, rơi vào bên trên mái cong đỉnh chóp lầu các.

Đang muốn đưa mắt nhìn ra xa quan sát cảnh sắc bên ngoài Mạc Thành, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Bên trên một mái cong khác điêu khắc hình uyên ương bên cạnh, một thân ảnh lại tĩnh không một tiếng động đứng đấy.

Toàn thân bao phủ bên trong quang mang màu xanh nhạt.

Gió đêm phất qua, có mấy sợi tóc xanh bay múa ra từ trong vầng sáng.

Thân ảnh mông lung, như mộng như ảo.

Đúng là thần hồn tối hôm qua gặp phải kia.

Trong lòng Lạc Thanh Chu giật mình, nào còn dám lưu lại, cuống quít phiêu khởi, chuẩn bị rời đi.

Đúng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!.

Ở giữa đỉnh chóp nhất của lầu các sau lưng một viên châu, đột nhiên “Bá” b*n r* một đạo ánh sáng màu hồng.

Hồng mang trong nháy mắt bao phủ lại toàn bộ thần hồn của hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy chấn động toàn thân, bị cứng ở tại chỗ.

Đồng thời, một cỗ uy áp kinh khủng truyền đến, lập tức nghiền ép Thần hồn của hắn bắt đầu run lẩy bẩy.

Một cỗ cảm giác kịch liệt đau nhức bỗng nhiên đánh tới.

Lạc Thanh Chu lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, cúi đầu nhìn lại, toàn bộ thần hồn lại xuất hiện vết rách, bắt đầu vỡ vụn.

Trên mặt mặt nạ, ánh sáng lấp lóe không thôi.

Giống như đang chống lại cùng đạo hồng mang kia.

Nhưng Lạc Thanh Chu lại cảm thấy càng ngày càng thống khổ, toàn bộ thân thể bắt đầu phá thành mảnh nhỏ.

Một cỗ khí tức tử vong trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thần hồn hắn.

Xong, hắn muốn hồn phi phách tán?

Ngay tại thời khắc tuyệt vọng, hắn đột nhiên nhìn thấy thân ảnh xanh nhạt đang ngồi trên mái hiên một bên hơi nhấc cổ tay, một khăn tay màu xanh nhạt bay ra, vừa hay rơi vào bên trên viên châu màu đỏ ở đỉnh chóp lầu các sau lưng, che đậy viên châu kia.

– Bạch!

Đạo hồng mang đáng sợ trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Thân thể Lạc Thanh Chu chợt nhẹ, ngã ngồi trên nóc nhà sau lưng, toàn thân run rẩy, lòng còn sợ hãi.

Vết rách trên thân thể bắt đầu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng khép lại.