Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 442

Chương 442: Uống chút nước.

– Thu nhi, ta nhớ tiểu thư mới vừa dậy, quần áo cũng không có đổi, chẳng phải bị cô gia nhìn hết sạch rồi?   

 

– Ngươi nói thật nhiều, tiểu thư nguyện ý.   

 

 

– Thu nhi, vậy ngươi nguyện ý không?   

 

 

– Mặc kệ ngươi.   

 

 

– Hì hì, ngươi khẳng định mong nhớ ngày đêm, ước gì để cô gia nhìn hết sạch, sau đó thị tẩm cho cô đây. Ngươi cả ngày đều mặc cái yếm xấu hổ không thể che được hết b* ng*c không phải chuyên môn chuẩn bị để cho cô gia nhìn xem sao?   

 

 

– Cô nàng chết dầm kia! Lại nói bậy, ta xé nát miệng của ngươi!   

 

  

Hai tiểu nha đầu ở trong viện nhỏ giọng trêu đùa.   

 

 

Trong phòng, khói thuốc lượn lờ, yên tĩnh im ắng.   

 

 

Trên nệm nhung tuyết trắng mềm mại, áo lông chồn Tần nhị tiểu thư khoác trên người chẳng biết lúc nào đã lặng yên trượt xuống trên mặt đất…   

 

 

Thời gian giống như đứng im.   

 

  

Ánh nắng tươi sáng xuyên qua song cửa sổ điêu khắc tinh xảo bên trên hành lang, chiếu xuống cánh cửa đang đóng chặt.   

 

 

Tia sáng dìu dịu xuyên thấu qua vải bố cửa sổ, lọt vào trong phòng, chiếu sáng cả phòng.   

 

 

Trong góc nhỏ, nến đỏ vẫn đang cháy sáng.   

 

 

Giấy tuyên trên bàn, bút mực vừa dừng không lâu đã khô.   

 

 

Trong phòng tĩnh không một tiếng động.   

 

 

Trên mặt thảm tuyết trắng mềm mại, Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược một thân lụa mỏng như tuyết, mềm mềm ghé vào trên người Lạc Thanh Chu.   

 

 

Môi phấn như cánh hoa, vẫn như cũ dán trên bờ môi của hắn.   

 

 

Hai người một trên một dưới, liền nằm như thế, bờ môi chạm nhau, trợn tròn mắt, nhìn đối phương, yên lặng, không nhúc nhích.   

 

 

Toàn bộ thế giới đều giống như an tĩnh lại.   

 

 

Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch lẫn nhau, cùng cảm nhận được tiếng hít thở càng ngày càng nặng của nhau.   

 

 

Lạc Thanh Chu nằm ở nơi đó, có chút mộng…   

 

 

Không biết qua bao lâu.   

 

 

Giống như dài đằng đẵng, lại giống như rất ngắn.   

 

 

Miệng nhỏ mềm mại của thiếu nữ, rốt cục nhẹ nhàng rời khỏi miệng của hắn, nhưng thân thể mềm mại lại không chịu vẫn như cũ vô lực nằm sấp ở trên lồng ngực của hắn, gương mặt ửng đỏ, lông mi rung động, hai con ngươi như nước nhìn hắn.   

 

 

Sau một lúc lâu.   

 

 

Mở miệng thì thào:   

 

 

– Tỷ phu… Ngươi lại bị Vi Mặc khi dễ.   

 

 

Trong giọng nói tựa hồ có chút đắc ý nho nhỏ.   

 

 

Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngượng ngùng của nàng cùng con ngươi nhu tình như nước, hoảng hốt một trận, mới nói:   

 

 

– Nha.   

 

 

Thiếu nữ giật mình, lập tức hé miệng cười khẽ, đôi mắt cong cong, kiều mị động lòng người.   

 

 

Cười một trận.   

 

 

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng lại gần sát hắn, môi phấn cơ hồ lại chạm vào trên môi hắn, hai con ngươi như nước nhìn con ngươi của hắn, trong mắt ba quang nhẹ nhàng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ cùng hoạt bát:   

 

 

– Tỷ phu đây là nhận mệnh sao?   

 

 

Cảm thụ được hô hấp ấm áp và thân thể mềm mại của thiếu nữ, nhìn bộ dáng xinh xắn đáng yêu kia của nàng, Lạc Thanh Chu cũng nhịn không được nữa, đầu đột nhiên nhấc lên, hôn một ngụm lên miệng nhỏ của nàng, lập tức cắn, ôm lấy nàng, thân thể lộn một vòng, đem nàng đặt ở phía dưới.   

 

 

– Tỷ phu…   

 

 

Trái tim của thiếu nữ đột nhiên nhảy càng nhanh, gương mặt càng đỏ, hai con ngươi dần dần mê ly.   

 

 

Nhưng lúc này, hô hấp của nàng c*̃ng bắt đầu trở nên khó khăn, gò má lúc đầu đỏ bừng bắt đầu dần dần trở nên trắng, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.   

 

 

Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn nàng hô hấp khó khăn, sắc mặt bắt đầu từ đỏ biến thành trắng, d*c v*ng trong cơ thể trong nháy mắt thối lui, cuống quít buông nàng ra, bế nàng từ dưới đất lên.   

 

 

– Nhị tiểu thư…   

 

 

Sắc mặt hắn khẽ biến, cuống quít ôm nàng, đi đến buồng trong, đặt nàng lên giường, lập tức đi rót nước trà, đi qua đỡ nàng lên, đưa tới bên môi nàng nói:   

– Uống chút nước.