Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 500

Chương 500: Nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Ngọc nghe được tin tức này, vẻ âm trầm trên mặt mới dần dần thối lui, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng:   

             – Ta đã sớm nói, Tần gia đại tiểu thư như thiên tiên kia làm sao có thể cùng phòng với hắn. Lá gan hắn ngược lại thật lớn, chỉ là một người ở rể ti tiện lại còn dám đi thanh lâu tìm nữ nhân.   

             Mặt mũi Vương Thành tràn đầy châm chọc:   

             – Dù sao cũng đã trưởng thành, thân thể có đôi khi không nhịn được. Cái này không phải càng thêm nói rõ cuộc sống của hắn tại Tần gia không như ý, rất biệt khuất sao? Nói chính xác là Tần phủ kia luôn nhìn chăm chú, ngay cả nha hoàn Thành Quốc phủ chúng ta mà hắn dẫn ra kia cũng không thể cùng phòng với hắn.   

             Tâm tình Lạc Ngọc đột nhiên trở nên thoải mái rất nhiều, cười nói:   

             – Nếu thật là dạng này, vậy thật đúng là đáng thương.   

              Ánh mắt của hắn lập tức lấp lóe, nói:   

             – Vương thúc, ngươi nói, đêm nay nếu hắn đi, ta tặng cho hắn hai nha hoàn động phòng như thế nào?   

             Vương Thành trầm ngâm một chút, gật đầu nói:   

             – Nếu như Tần Văn Chính gật đầu đồng ý, vậy dĩ nhiên tốt nhất. Đến lúc đó chúng ta có người có thể truyền thông tin tức, bất quá, đoán chừng đối phương sẽ không đồng ý.   

             Lạc Ngọc cười lạnh:   

              – Yên tâm đi, ta đêm nay sẽ nói chuyện này ở trước mặt của mọi người, bọn hắn hà khắc cùng keo kiệt đối với đệ đệ kia của ta như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta đưa tặng nha hoàn? Tần Văn Chính là người rất sĩ diện, giảng quy củ, hắn cũng sẽ không nói cái gì. Còn Tần phu nhân kia, hừ, chỉ biết làm người ta cảm thấy buồn nôn.   

             Vương Thành thấp giọng nói:   

             – Công tử yên tâm, bọn hắn nhảy nhót không được bao lâu.   

             Lạc Ngọc liếc mắt nhìn hắn, nói:   

             – Vương thúc, ngươi và mẫu thân ta làm những chuyện kia, đừng cho rằng cha ta không biết, ngài ấy chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt. Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, nếu như lộ ra chân ngựa giống như lần trước, hại hắn khó xử, đoán chừng cho dù mẫu thân của ta cũng không giữ được ngươi.   

             Vương Thành vội vàng cung kính đáp:   

             – Công tử yên tâm, lần này, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Phu nhân vụng trộm gọi biểu thiếu gia đến, đây chính là Võ sư, đêm nay đi cùng những người hành động, cam đoan để Tần phủ…   

             – Vương Chiếu? Mẫu thân lại gọi hắn tới, xem ra lần này mẫu thân thật sự nổi giận. Bất quá Vương Chiếu kia vừa đột phá cảnh giới Võ sư, đoán chừng tu vi còn bất ổn, hắn lại là tử đệ rất được Vương gia xem trọng, cũng là chất nhi mà mẫu thân của ta thích nhất, các ngươi phải lên kế hoạch tốt, đừng xuất hiện sai lầm.   

             – Hừ, tiểu tử kia ngược lại nghĩ hay lắm, thật sự cho rằng mẫu thân sẽ đem vật kia cho hắn, để hắn đi thi Hương? Nằm mơ.   

             Hai người ở trong xe thấp giọng nói chuyện, mãi cho đến cửa ra vào Thành Quốc phủ.   

             Lạc Thanh Chu chưa có trở về tiểu viện.   

             Cẩn thận suy tư một chút, hắn lại từ cửa sau ra ngoài, đeo lên mặt nạ, đi tới tiệm tạp hóa ngoại thành.   

             Sau đó, hắn lại tiến vào mỗi cửa hàng, lại mua thêm năm túi bột mì và vôi lớn cùng một thùng lớn dầu thắp.   

             Trở lại trong phủ.   

             Châu nhi đang ở trong tiểu viện chờ hắn, thấy hắn trở về, vội vàng nói:   

             – Cô gia, tiểu thư nhà ta gọi người đi qua một chuyến, nói có việc muốn nói với người.   

             Mai Hương uyển.   

             Ánh nắng vừa đủ, hoa tươi trong đình viện nở rộ, muôn hồng nghìn tía.   

             Tần Vi Mặc mặc một bộ váy áo trắng thuần, bên ngoài vẫn như cũ khoác lên một cái áo lông chồn tuyết trắng thật dày, đang đứng dưới một gốc cây hoa đào, tay mềm nhẹ giơ lên, ôn nhu v**t v* một đóa hoa đào nở rộ màu hồng, kinh ngạc ngẩn người.   

             Tống Như Nguyệt đứng ở bên cạnh, mày ngài nhẹ chau lại, thấp giọng nói chuyện.   

             Thu nhi mặc váy áo màu vàng nhạt, trong tay bưng điểm tâm mới lấy từ bếp sau, an tĩnh đứng cách đó không xa.   

             Gió mát nhè nhẹ, hương hoa tản cả vườn.   

             Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Châu nhi vào đình viện, nhìn thấy mẹ con hai người đang thanh tú động lòng người đứng dưới cây hoa đào, tay ngọc mỗi người thon dài, v**t v* một đóa hoa đào phấn nộn, đang thấp giọng nói chuyện.   

             Hai người đều khoác áo lông chồn tuyết trắng, tư thái tinh tế, mặt mày tương tự, một thanh lệ thanh nhã, một xinh đẹp như hoa, lại như là một đôi tỷ muội.   

             Một màn này, đẹp như tranh vẽ.   

             Sau khi nhìn thấy hắn đi vào, hai người không còn trò chuyện, ánh mắt đều rơi vào trên người hắn.   

             Hai con ngươi Tần nhị tiểu thư tươi đẹp, bên trên gương mặt thanh lệ lộ ra ý cười ôn nhu, nhẹ giọng hô:   

             – Tỷ phu.   

             Vị nhạc mẫu đại nhân kia thì mặt lạnh, liếc mắt nhìn hắn, một bộ dáng như bị hắn thiếu mấy lượng bạc vụn.   

             Lạc Thanh Chu kiên trì tiến lên, cúi đầu cung kính chào:   

             – Nhạc mẫu đại nhân.   

             Tống Như Nguyệt liếc hắn một chút, không có để ý, lạnh mặt nói:   

             – Các ngươi trò chuyện, ta trở về.   

             Nói xong, bước nhanh rời đi.