Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 153

Chương 153: Hắn lạnh lùng rút cánh tay về.

Lạc Thanh Chu đặt chén rượu xuống, cung kính nói:

– Gần đây ta một mực ở trong phòng đọc sách, cũng chưa từng gặp qua hắn.

Lạc Ngọc cúi đầu, thấy không rõ biểu lộ trên mặt.

Dương thị cười cười, lại hàn huyên vài câu, nói:

– Dùng bữa, dùng bữa.

Lại qua hơn mười phút, trên bàn lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu hợp thời đứng dậy, chắp tay cáo từ.

 Lạc Ngọc đứng dậy theo, cười nói:

 – Thanh Chu, biết ngươi gần đây đang khắc khổ đọc sách, chuẩn bị sang năm thi Hương, cho nên nhị ca cũng không dám giữ ngươi thêm. Về sau nhớ trở lại thăm chúng ta nhiều một chút, huynh đệ chúng ta gặp mặt hàn huyên.

Dương thị cũng cười nói:

– Đúng đúng đúng, Thanh Chu, về sau muốn khi nào trở về? Không nói mỗi ngày trở về, ngươi một tháng cũng nên trở về hai ba lần. Dựa theo quy củ, ngươi mỗi tháng đều nên trở về để thỉnh an phụ thân cùng phu nhân ngươi, ngươi là người đọc sách, cũng không thể để cho người ta nói xấu. Thiên hạ này cái gì lớn nhất? Đương nhiên là phụ mẫu lớn nhất, hiếu lớn nhất, ngươi cần phải nhớ kỹ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

– Thanh Chu nhớ kỹ.

 – Tiểu Lâu, đi đưa tiễn tam ca ngươi.

 Lạc Ngọc nhẹ nhàng nói với thiếu nữ bên cạnh.

Lạc Tiểu Lâu nhìn mẹ ruột của mình một chút.

Dương thị lập tức trợn mắt nói:

– Còn thất thần làm gì? Nghe nhị ca ngươi, đặt bình rượu xuống, đi đưa tiễn tam ca ngươi.

Lạc Tiểu Lâu vội vàng để bầu rượu xuống, đi theo sau lưng thiếu niên kia.

Bóng lưng mấy người biến mất ở bên ngoài cửa chính, nụ cười trên mặt Lạc Ngọc mới dần dần biến mất.

Dương thị có chút thấp thỏm nhìn hắn, thấp giọng nói:

– Nhị công tử, tiểu tử kia không biết cố ý giấu diếm hay là thật cái gì cũng không biết.

Lạc Ngọc nhìn về phía nàng, cười nhạt một tiếng:

– Không sao đâu, Nhị nương, có biết hay không không quan trọng, ta cũng khinh thường dùng phương thức như vậy đánh bại Tần Xuyên. Yên tâm đi, ta có lòng tin.

Dương thị cười rạng rỡ nịnh nọt nói:

– Nhị công tử nhất định có thể đánh bại tiểu tử kia, tuyệt đối.

Lạc Tiểu Lâu đưa đến ngoài cửa, nhìn xung quanh một chút, thấy không có những người khác, đột nhiên bước nhanh chạy đến bên người Lạc Thanh Chu, ôm lấy cánh tay của hắn, đỏ hồng mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất:

– Thanh Chu ca ca, ca ở nơi đó tốt chứ? Có người khi dễ ca không?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhíu nhíu mày, một mặt đạm mạc đáp:

– Rất tốt. Ngươi không cần tiễn, trở về đi.

Hắn lạnh lùng rút cánh tay về.

Lạc Tiểu Lâu ngậm lấy nước mắt nhìn hắn:

– Thanh Chu ca ca, ta biết… Ta biết Thanh Chu ca ca không để ý tới ta, là vì ta và mẫu thân…

– Trở về đọc sách đi.

Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa, bước nhanh rời đi.

Hạ Thiền đi ở phía sau hắn, quay đầu nhìn tiểu nữ hài váy đỏ đứng tại chỗ đang khóc như mưa một chút, bên trong con ngươi băng lãnh hiện ra một vòng gợn sóng.

Lạc Thanh Chu một đường trầm mặc, ra khỏi Thành Quốc phủ.

Hạ Thiền tay trái cầm kiếm, tay phải cầm dù, bồi tiếp hắn cùng một chỗ im lặng đi tới trong tuyết trầm mặc.

Lạc Thanh Chu dừng bước trên đường phố ở bên ngoài phủ, quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.

Hắn không tiếp tục dừng lại, bước nhanh rời đi.

– Bánh bao! Bánh bao đây! Bánh bao vừa ra khỏi lồng!

Trên đường phố, có người bán hàng rong đang gào to.

Lạc Thanh Chu nghe được âm thanh này, ánh mắt nhìn về phía nơi đó, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đi tới, xuất bạc, mua năm cái bánh bao.

– Hạ Thiền cô nương, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút.

Hắn cầm bánh bao, bước nhanh rời đi.

Xuyên qua ngõ hẻm bên cạnh, xe nhẹ đường quen đi theo một con hẻm nhỏ âm u vây quanh phía sau Thành Quốc phủ.

Tiến vào hẻm nhỏ, hắn một mực đi về phía trước.

Đi qua một cánh cửa nhỏ phía sau Thành Quốc phủ, đi tới cuối cùng của hẻm nhỏ, cũng không có nhìn thấy hai đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối kia.

Lúc trước hắn đi vào thế giới này, đều cảm thấy hiếu kì đối với toàn bộ mọi thứ bên trong Thành Quốc phủ, đi dạo khắp nơi, thấy được cửa nhỏ này, sau khi mở ra, thấy được hai tiểu ăn mày run lẩy bẩy, đói đến nỗi không đứng dậy nổi trong gió tuyết.

Kia là một đôi huynh muội tám chín tuổi, mặc quần áo rách rưới, không có giày, không có áo bông, bốn chân bị trời đông làm sưng đỏ, đầy tay nứt da, đã đói thoi thóp.

Nếu như hắn phát hiện chậm một ngày, chỉ sợ đôi huynh muội kia cũng đã đói khổ lạnh lẽo, chết tại nơi này.

Hắn mang theo màn thầu, dược cao, áo bông, đệm chăn cho bọn hắn.

Trong mấy ngày trước khi đi ở rể trong Tần phủ, mỗi lần ăn cơm, hắn đều sẽ để Tiểu Điệp lấy thêm mấy cái bánh bao, sau đó đưa tới.

Tiện tay mà thôi.

Thế nhưng cái niên đại này, người đáng thương và người chết đói thực sự nhiều lắm.

Cho nên sau khi hắn rời đi liền lại không có nghĩ đến chuyện này.