Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 257

Chương 257: Hai nam một nữ.

Hai thiếu nữ trầm mặc một hồi, ánh mắt giao hội.   

             Thật lâu, Bách Linh khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một vòng buồn rầu:   

             – Thiền Thiền, nếu không, chúng ta thẳng thắn đi, có được hay không?   

             Hạ Thiền không nói gì, đi vào.   

             Bách Linh theo ở phía sau nói:   

             – Mất mặt liền mất mặt, dù sao cũng tốt hơn so với một mực giấu diếm, tiếp tục như vậy nữa, ta… Ta… Ngươi cũng đừng trách ta. Cô gia thật sẽ… Thật sẽ chọc người.   

             Hạ Thiền dừng bước lại, đưa lưng về phía nàng, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:   

             – Vậy ngươi… Cùng hắn đi, tốt.   

             Nói xong, vào phòng.   

             Bách Linh sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo vào nói:   

              – Thiền Thiền, ngươi nói cái gì đó? Ta mới không muốn ngủ cùng cô gia đâu. Ta vĩnh viễn đều phải làm một đóa hoa nhỏ băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, không muốn bị bất kỳ kẻ nào đùa bỡn làm bẩn.   

             Lạc Thanh Chu trở lại phòng, tắm luôn nước lạnh.   

             Sau đó nói với Tiểu Điệp một tiếng, kiểm tra một chút trang bị liền đi ra cửa.   

             Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, hắn do dự một chút, đẩy cửa đi vào.   

             Tiền viện không có người.   

             Hắn đang muốn đi hậu viện, Bách Linh cau mày, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, nói:   

              – Cô gia, sao người lại tới đây? Có chuyện gì sao?   

             Lạc Thanh Chu nói:   

             – Hạ Thiền cô nương thế nào? Tối hôm qua nàng mắc mưa, còn hắt hơi thật nhiều lần, ta sợ sẽ bị bệnh.   

             Bách Linh cúi đầu xuống, cắn môi một cái, ánh mắt đỏ ngầu nói:   

             – Cô gia, Thiền Thiền ngã bệnh, hiện tại nằm ở trên giường, không nhúc nhích, còn phát sốt cao, miệng một mực nói ôm, ôm một cái… Ô ô, cảm giác… Cảm giác Thiền Thiền sống không qua hôm nay…   

             Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, bước nhanh đi vào.   

             Bách Linh theo ở phía sau, mang theo tiếng khóc nức nở nói:   

             – Cô gia, ngươi tối hôm qua đến cùng làm gì khi dễ Thiền Thiền? Trên người Thiền Thiền, tất cả đều là mùi của cô gia…   

             Lạc Thanh Chu bước nhanh đến giữa cửa ra vào, đẩy cửa phòng ra, đi vào.   

             – Ầm!   

             Cửa phòng sau lưng đột nhiên đóng lại.   

             Bách Linh ở bên ngoài nói:   

             – Cô gia, ngươi trước tiên ở bên trong bồi tiếp Thiền Thiền, ta đi tìm đại phu.   

             Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn về phía trong phòng.   

             Bên giường đặt một thùng nước lớn.   

             Trong thùng gỗ khí nóng mờ mịt, một thiếu nữ ngồi ở bên trong, lộ ra đôi vai tuyết trắng cùng một gương mặt xinh đẹp lãnh nhược băng sương.   

             Con ngươi đen nhánh bên trên gương mặt xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.   

             Lạc Thanh Chu: – …   

             – Bách Linh, mở cửa nhanh!   

             Hắn vội vàng xoay người kéo cửa, lại kéo không nhúc nhích.   

             Bách Linh ở phía ngoài nói:   

             – Cô gia, ta đi tìm đại phu, bên ngoài không có người. Ngươi trước giúp Thiền Thiền kỳ lưng, tắm h* th*n, theo nàng ngủ một lát c*̃ng không sao.   

             Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:   

             – Vậy được rồi, ta sẽ giúp nàng.   

             Nói xong, cánh tay đột nhiên dùng sức, “Kẹt kẹt” một tiếng, cửa phòng bị kéo ra.   

             Bách Linh đứng ở bên ngoài tức giận nói:   

             – Cô gia, người chơi xấu.   

             Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.   

             Ai chơi xấu, căn bản không cần tranh luận.   

             Đợi hắn đi ra tiểu viện, Bách Linh mới trở về gian phòng, từ trong thùng lấy ra khăn mặt, giúp xoa xoa tỉ mỉ sau lưng cùng hai vai bóng loáng tinh tế của thiếu nữ trong thùng, lẩm bẩm trong miệng:   

             – Cô gia không biết giả vờ chính đáng hay chân chính nhìn qua, thân thể Thiền Thiền rõ ràng mê người như thế, sao hắn lại không thèm? Cô gia nếu biết, khẳng định sẽ hối hận không kịp…   

             Nàng một người ở phía sau nói nhỏ.   

             Thiếu nữ trong thùng, trầm mặc như trước không nói gì.   

             Hồi lâu sau.   

             Thiếu nữ trong thùng, thấp giọng thì thào:   

             – Hắn, sờ qua…   

             …   

             Lạc Thanh Chu ra khỏi phủ từ cửa sau.   

             Ở trong hẻm nhỏ mang lên mặt nạ, lắc mình biến hoá, biến thành một thiếu niên bộ dáng bình thường nhìn có chút ngốc nghếch.   

             Mặc vào trang phục võ giả màu đen mua được, bên trong áo ngoài bên hông có cài một chủy thủ của võ giả.   

             Lúc đi đường, long hành hổ bộ, khí độ bất phàm.   

             Hôm nay, hắn là một tên võ giả, không còn là một tên thư sinh nhu nhược.   

             Rất nhanh đi đến tụ bảo các.   

             Xuất ra biên lai cùng lệnh bài lần trước trong tiệm đưa cho chưởng quỹ xem qua, đi theo tiểu nhị cửa hàng lên tầng lầu cao nhất.   

             Trong phòng, đã có ba võ giả đang chờ.   

             Hai nam một nữ.   

             Một người nam tử trung niên, dáng người thấp bé linh động, hai tay cơ bắp nâng lên, làn da ngăm đen, cho dù bây giờ mùa đông khắc nghiệt, vẫn như cũ mặc lộ ra cánh tay màu đen.   

             Trên cánh tay tráng kiện còn in hoa văn một con mãnh hổ.   

             Một nam tử trẻ tuổi khác, dáng người thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.   

             Còn có một nữ tử hai mươi tuổi, cũng mặc trang phục võ giả màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thần sắc lạnh lùng, một đầu tóc ngắn màu bạc, con ngươi màu lam.   

             Tiểu nhị cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, Lạc Thanh Chu cùng ba người làm quen với nhau.