Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 415

Chương 415: Các ngươi ở chỗ này chờ.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:   

             – Thật có lỗi, Nguyệt Vũ cô nương, tại hạ mỗi ngày trong nhà đọc sách, rất ít đi ra ngoài, mà tại hạ cũng không am hiểu thi từ, cho nên đối với mấy thứ này c*̃ng không chú ý.   

             Nguyệt Vũ mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm.   

             Lạc Thanh Chu quay đầu, xốc màn cửa bên cạnh lên, nhìn thiếu nữ phía ngoài nói:   

             – Mệt không?   

             Châu nhi ngẩng đầu cười nói:   

             – Cô gia, nô tỳ không mệt đâu.   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:   

             – Ta hỏi Hạ Thiền cô nương.   

              Châu nhi: – …   

             Ánh mắt Hạ Thiền nhìn thẳng phía trước, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không để ý hắn.   

             Lạc Thanh Chu buông rèm xuống, quay đầu, ánh mắt nhìn qua đụng phải ánh mắt thiếu nữ đối diện.   

             Hai người đều không nói gì thêm.   

             Xe ngựa rất nhanh tới cửa chính phủ thành chủ.   

             Cửa chính, rất nhiều binh sĩ khoác ngân giáp trong tay cầm ngân thương.   

              Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng cảm nhận được trên thân những binh sĩ này tán phát nồng đậm sát khí, hiển nhiên đều là binh sĩ đi ra từ chiến trường chết chóc.   

             Nguyệt Vũ tư thái thướt tha, dẫn đường phía trước.   

             Tại đến cửa cung điện, hộ vệ đưa tay ngăn cản Hạ Thiền và Châu nhi phía sau.   

             Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía hai thiếu nữ nói:   

             – Các ngươi ở chỗ này chờ.   

             Châu nhi đàng hoàng đi đến một bên cung kính đứng đó.   

             Hạ Thiền vẫn như cũ ở phía sau hắn, mặt lạnh lẽo, nắm chặt chuôi kiếm trong tay.   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, quay người đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, xích lại gần lỗ tai nàng nói:   

             – Ngoan, chờ ở ngoài, chút nữa cô gia ra, cho ngươi ăn thêm mứt quả.   

             Hạ Thiền ngơ ngác một chút, mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn gần trong gang tấc, trong mũi ngửi ngửi khí tức quen thuộc trên người hắn, trong lòng cảm nhận được giọng nói ôn nhu của hắn, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt.   

             Dừng một lát.   

             Nàng nắm chặt kiếm trong tay, quay người rời khỏi, cách xa những hộ vệ kia và cả Châu nhi, một người cô độc đứng dưới đại thụ cách đó không xa, ánh mắt nhìn phía hắn, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn lạnh lùng như băng.   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi theo phía sau Nguyệt Vũ vào phòng.   

             Giẫm lên tấm thảm mềm mại, đi qua mấy nữ tử hộ vệ đứng thủ cửa chính, lại ngoặt vào một hành lang trang trí xa hoa.   

             Xuyên qua hành lang rồi vào một đại điện.   

             Phía bên phải đại điện, là một gian thư phòng.   

             Hai thị nữ mặc váy áo vàng nhạt đứng ở cửa, thấy hắn tới, ánh mắt đều nhìn về hắn.   

             Nguyệt Vũ đi tới cửa, cung kính cúi đầu vào trong nói:   

             – Điện hạ, Lạc công tử tới.   

             Một lúc lâu sau.   

             Trong phòng mới truyền đến một giọng nói thanh đạm của nữ tử:   

             – Cho hắn vào đi.   

             – Vâng.   

             Nguyệt Vũ quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng một chút, ra hiệu hắn đuổi theo, sau đó dẫn đầu đi vào.   

             Lạc Thanh Chu theo sau lưng nàng, giẫm lên tấm thảm màu đỏ, vào phòng.   

             Lập tức, ngừng lại trước rèm châu.   

             Nguyệt Vũ cúi đầu, thối lui qua bên cạnh, nói khẽ:   

             – Lạc công tử, cứ đứng ở chỗ này đáp lời.   

             Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu.   

             Trong phòng trước bàn dài, Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài rực lửa ngồi quỳ, tay cầm bút lông sói, đang viết chữ.   

             Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần ngồi quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng mài mực.   

             Lại qua một lát.   

             Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa viết chữ, vừa lên giọng nói:   

             – Lạc công tử là người đọc sách, bản cung có mấy câu muốn hỏi công tử một chút, hi vọng công tử có thể giải đáp.   

             Lạc Thanh Chu cung kính nói:   

             – Điện hạ xin hỏi.   

             Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:   

             –  【  Quân tử làm hắn vị mà đi, không muốn nhìn bề ngoài  】  , Lạc công tử cảm thấy trên  《  Trung Quân  》  nói câu này, đúng không?   

             Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, đáp:   

             – Quân tử bằng lòng với số mệnh, yên ở vị trí hiện tại, tiến thối không mất đạo, không hâm mộ tất cả mọi thứ ngoài sức mình, không h*m m**n ngoài tầm tay của mình. Tại hạ cảm thấy, câu nói này phải phân tình huống mà xem. Đối với một vài người mà nói, có thể đúng, nhưng đối với vài người, nó lại quá mức cứng nhắc cổ hủ.   

             – Ồ?   

             Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn nói:   

             – Giải thích một chút.   

             Lạc Thanh Chu cung kính nói:   

             – Đối với vài đại quan chức vị cao mà nói, câu nói này có thể để bọn họ an phận thủ thường, một lòng vì công vì dân, không mưu lợi cho mình, không giở trò dối trá, không phát tâm chỉ muốn thăng quan phát tài, làm tốt bổn phận của mình mới là đúng. Nhưng đối với những binh lính hoặc là học sinh kia, cùng với người có tiền đồ rộng mở mà nói, câu nói này sẽ trở ngại tiến bộ của bọn họ, ma diệt hùng tâm tráng chí của bọn hắn. Tựa như binh sĩ, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, bởi vì binh sĩ chỉ có lòng có mộng làm tướng quân, mới có thể càng có nhiệt huyết, càng có ý chí, càng có lòng cầu tiến, mới có thể càng dũng cảm, mới có thể không màng tất cả chiến đấu với địch nhân.