Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 465

Chương 465

Bùi Mộc Hành không nhanh không chậm đi theo nàng, sắc mặt thản nhiên: "Biến mất thì thôi, ta dẫn nàng lên núi chơi."

Hai người đổi hướng, dọc theo một con đường núi phóng ngựa l*n đ*nh. Sau đó đường núi gập ghềnh, cây cối um tùm không thể cưỡi ngựa được nữa, đành phải bỏ ngựa đi bộ.

"Ta từng nuôi một con chim thất sắc trong chuồng chim trên đỉnh núi, ta dẫn nàng đi xem."

Chuyện chim thất sắc Vân Tê đã sớm nghe qua, hôm nay đến đây chính là muốn được chiêm ngưỡng.

Gió thông từng cơn thổi qua má, rất nhanh đã làm khô mồ hôi trên người cả hai.

Vân Tê bước chân nhẹ nhàng nhảy l*n đ*nh núi, đứng trên đỉnh đợi Bùi Mộc Hành. Bùi Mộc Hành không nhanh không chậm đi lên dốc theo con đường núi, thiếu nữ mặc bộ y phục cũ của hắn đứng dưới ánh hoàng hôn, ngước mắt ngắm nhìn phong cảnh, nhìn thế nào cũng thấy anh tư hiên ngang.

Hai người đến một chuồng chim trên đỉnh núi, bên trong quả nhiên có nuôi mấy con chim, có chim sẻ, có én nhỏ, và còn có một con chim thất sắc đặc biệt nổi bật, lông đuôi rực rỡ lộng lẫy, ánh sáng chói mắt.

Vân Tê chơi đùa một lát, lại thả nó bay đi.

Thấy hoàng hôn đã buông xuống, thời gian không còn sớm, hai người định xuống núi. Đúng lúc này, Vân Tê đột nhiên ôm bụng, đau đến mức không đứng thẳng lưng được.

"Tam ca ca, ta không được khỏe."

Bùi Mộc Hành thấy sắc môi nàng đột nhiên trắng bệch, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, tức thì nhíu mày, vội vàng đưa tay ra đỡ nàng: "Sao vậy?"

Vân Tê cũng không hiểu rõ lắm, nàng mượn lực miễn cưỡng đứng vững, đau đến mức vành mắt đỏ hoe: "Ta không biết, chỉ cảm thấy bụng dưới như đang trĩu xuống…"

Vân Tê muốn tự bắt mạch cho mình, nhưng ngón tay lại run rẩy, không thể tập trung tinh thần.

Bùi Mộc Hành thì lại tưởng nàng bị đau bụng, nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm chỗ.

Vân Tê nhìn dáng vẻ của hắn mà dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Hình như không phải," cơn đau ngày càng dữ dội, Vân Tê có một dự cảm không lành: "Tam ca ca, chúng ta mau xuống núi."

Bùi Mộc Hành huýt sáo một hồi, gọi một thị vệ đến, để hắn ta đi chuẩn bị xe ngựa trước.

Sau đó đỡ Vân Tê đi xuống núi, nhưng Vân Tê đi được một lúc thì thực sự không nhấc nổi chân nữa, nàng ngồi xổm trên đất, yếu ớt lắc đầu.

Bùi Mộc Hành nhìn con đường núi gập ghềnh và sắc trời dần tối, vẻ mặt ngưng trọng. Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn quả quyết lên tiếng.

"Hay là, ta cõng nàng?"

Hắn năm nay đã hơn mười bốn tuổi, cũng không phải là một thiếu niên hoàn toàn ngây ngô. Trước đây Vân Tê còn nhỏ, hai người còn bé thơ trong sáng, bây giờ Vân Tê cũng đã mười ba tuổi, nữ nhi nhà người khác mười ba tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, thế nên không thể tùy tiện như lúc nhỏ được nữa.

Vì vậy hắn mới lên tiếng hỏi ý.

Vân Tê ngước mắt nhìn hắn, thiếu niên trẻ tuổi, thanh tú, thân hình thẳng tắp, đôi mắt đen láy, trầm tĩnh, đã dung hòa rất tốt sự phóng khoáng của thiếu niên và sự trầm ổn vượt xa lứa tuổi, không có sự nóng nảy của những người cùng tuổi, cũng không giống như những nam nhân trưởng thành đầy mưu mô, ưu tú đến mức không thể tả.

Bao nhiêu năm qua đã quen ở bên cạnh hắn, cùng hắn sánh bước, có được sự sảng khoái của kẻ kỳ phùng địch thủ.

Cũng đã quen với sự chăm sóc của hắn.

Vân Tê gần như không do dự, gật đầu nói được.

Bùi Mộc Hành ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Vân Tê nhìn tấm lưng rộng lớn, thon dài đó, quả quyết trèo lên lưng hắn. Bùi Mộc Hành cảm nhận được thân thể mềm mại áp lên, tai không nhịn được mà nóng ran, sau đó đổi sang một con đường núi vắng vẻ để xuống núi.

"Nha đầu, nếu không khỏe thì cứ nói một tiếng." Giọng nói của thiếu niên vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Vân Tê đau đến mức ý thức hỗn loạn, qua loa gật đầu.

Nàng nằm trên vai hắn ngủ thiếp đi.

Bùi Mộc Hành cảm nhận được vai mình trĩu xuống, thân thể mềm mại không xương của thiếu nữ không một kẽ hở mà dựa vào hắn. Cổ họng Bùi Mộc Hành hơi động, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi xuống núi.