Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 96

Chương 96

“Những năm gần đây Thái tử ngày càng không ra thể thống gì, Dương Khang chẳng qua là nhìn nữ nhi gả cho Thái tử, trên danh nghĩa không thể không bảo vệ mà thôi. Hành Nhi, phụ thân chuyện gì cũng có thể không quan tâm, nhưng quyết không thể nhìn những tướng sĩ đã đổ máu trên chiến trường bị lũ sâu mọt trong triều này tính kế đến chết!”

“Dương gia cả nhà trung liệt, quyết không thể trở thành đá lót đường cho Tần Vương đoạt quyền!” Hi Vương nắm chặt hai tay kêu răng rắc, đáy mắt hận ý dâng trào.

Bùi Mộc Hành chậm rãi cởi quan phục trên người, lẳng lặng nhìn phụ thân đầy phẫn uất, giống như một con thú bị nhốt, đột nhiên nhếch miệng cười: “Phụ thân sốt ruột rồi?”

Hi Vương thấy nhi tử còn có tâm trạng trêu chọc mình, liền trừng mắt nhìn hắn: “Xem phụ thân ngươi thành trò cười phải không?”

Bùi Mộc Hành không nhanh không chậm đặt quan phục lên giá áo, chắp tay nói: “Nào có, phụ thân có lòng hăng hái rồi, nhi tử cũng không đến nỗi đơn độc một mình.”

Hi Vương tuy không được hoàng đế coi trọng, nhưng ông từng dũng mãnh đứng đầu tam quân, có uy vọng rất lớn trong quân đội. Chỉ cần giương tay hô một tiếng, ắt sẽ có người hưởng ứng, đây cũng là một trong những chỗ dựa để Bùi Mộc Hành tranh quyền đoạt vị.

Hi Vương đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy sau khi Bùi Mộc Hành cởi quan phục, bên trong lại mặc một chiếc áo dài tay hẹp, bèn thắc mắc hỏi: “Trời nóng thế này, ngươi mặc nhiều vậy làm gì?”

Bùi Mộc Hành hơi khựng lại, không để lại dấu vết giấu tay phải ra sau lưng, cùng ông bàn chính sự: “Dương gia là rường cột của nước nhà, nhi tử cũng chưa từng có ý định bỏ đá xuống giếng. Làm sao để cứu Dương gia, nhi tử sớm đã có kế sách. Vốn định gặp mặt Dương đô đốc một lần, nhưng xem ra bây giờ, không cần nhi tử ra mặt, phụ thân đi sẽ tốt hơn.”

Nói rồi Bùi Mộc Hành đến gần Hi Vương, ghé vào tai ông nói nhỏ vài câu.

Hi Vương nhíu mày, nhìn hắn nói: “Như vậy có được không, có phải quá trẻ con rồi không?”

Bùi Mộc Hành khẽ nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trong trẻo: “Phụ thân, người cứ làm theo lời nhi tử nói, con đảm bảo Dương gia sẽ không sao.”

Bùi Mộc Hành trước nay tính toán không sai sót, Hi Vương tin tưởng hắn, lại hỏi: “Án của Thái tử điều tra thế nào rồi?”

Trời nóng, trán Bùi Mộc Hành rịn ra không ít mồ hôi, vết thương trên cánh tay bị Từ Vân Tê cào rách đau rát bỏng, hắn quay người cầm ấm trà, tự rót cho mình một chén trà lạnh, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi nhấp một ngụm, lúc này mới đáp: “Vụ án này, bệ hạ không muốn điều tra sâu thêm nữa.”

Hi Vương cũng không ngạc nhiên, lại ngồi xuống chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ: “Tuân Duẫn Hòa một chiêu ‘quan quyến hộ giá’, đã chặn đứng con đường Tần Vương ép Thái tử tạo phản. Hắn ta muốn ép bệ hạ phế Thái tử, chỉ có thể dùng những kế sách mập mờ như vậy. Bệ hạ trước nay anh minh, e là đã nhìn ra manh mối đằng sau, lo lắng sẽ oan cho Thái tử.”

“Nhưng một tiếng nổ lớn ở chùa Từ Ân, thiên hạ đều biết, việc phế truất Thái tử là không thể nghi ngờ. Bây giờ Tần Vương chỉ cần liên kết Thái tử với tội danh thông địch b*n n**c, phe cánh Đông Cung sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.”

“Nếu ngươi muốn cứu Dương gia, ngoài phương pháp đó ra, còn phải gạt Dương gia ra khỏi chuyện thuốc súng.”

Cứu được Dương gia, đồng nghĩa với việc ổn định toàn bộ quân đội, đối với Hi Vương phủ trăm lợi mà không một hại.

“Con hiểu.” Bùi Mộc Hành còn định nói gì đó, lúc này Hoàng Duy ló đầu vào bên cửa sổ: “Tam gia, thiếu phu nhân đang ở ngoài cửa thư phòng, nói là muốn đưa một thứ cho người.”

Hai cha con nghe vậy nhìn nhau.

Hi Vương vội vàng đứng dậy, đi thẳng vào trong: “Chuyện của Dương gia ta đi nói, Hành Nhi, ngươi không thể tha cho Tần Vương…”

Bùi Mộc Hành thấy ông định trèo tường ra sau, không nói nên lời: “Người đi đâu vậy?”

Hi Vương đứng ở cửa phòng trong quay người lại: “Không phải thê tử ngươi đến rồi sao? Phụ thân trèo tường về.”

Bùi Mộc Hành sa sầm mặt: “Người làm chuyện gì trộm gà bắt chó sao?” Hắn vén áo bào chỉ về phía trước: “Đi cửa chính.”

Hi Vương thấy nhi tử mặt đầy vẻ ghét bỏ, xoa trán, quay người bước về phía cửa chính, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích: “Ta không phải là sợ dọa thê tử ngươi chạy mất sao.”

Từ Vân Tê trông có vẻ rất rụt rè, Hi Vương lo lắng nếu chạm mặt trực diện, Từ Vân Tê sẽ sợ hãi mà quay về.

Nhìn bộ dạng lạnh lùng của nhi tử, không biết cách thương hoa tiếc ngọc, con dâu khó khăn lắm mới đến thăm một lần, Hi Vương không muốn phá đám uyên ương.