Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 99

Chương 99

Cơn mưa lớn này bắt đầu từ đêm ba mươi tháng tư, kéo dài đến tận rạng sáng mùng một tháng năm.

Đông Cung lúc này, ánh nến leo lét, vắng lặng không một bóng người.

Vị Thái tử từng một thời phong quang vô hạn, trên người vẫn mặc bộ triều phục màu vàng sáng của người kế vị, chán chường ngồi dưới cửa sổ thư phòng ở Đông điện, trên mặt đất trải một lớp thảm gấm dày, đã nhiều ngày không có ai dọn dẹp.

Thái tử không biết đang ôm thứ gì trong tay, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mưa như trút nước mà xuất thần.

Tiếng canh giờ Tý vang lên, Thái tử phi đích thân bưng một bát canh sâm bước vào trong điện. Ngẩng đầu thấy phu quân mình suy sụp ngồi bất động trên thảm, nàng ta lặng lẽ bước qua. Từ khi xảy ra chuyện đến nay đã hơn nửa tháng, Thái tử phi ngoài việc thay một bộ cung trang màu trắng giản dị, sắc mặt so với thường ngày cũng không có quá nhiều khác biệt. Nàng ta ngồi xổm xuống, đặt bát canh sâm lên chiếc bàn nhỏ, dịu dàng nói với phu quân: “Điện hạ, người dùng chút canh sâm đi.”

Thái tử tuy bị cấm túc ở Đông Cung, nhưng Yến quý phi lại không bạc đãi họ về chuyện ăn uống hàng ngày, vẫn cho người đưa đến Đông Cung theo lệ cũ.

Ánh mắt Thái tử chao đảo hư ảo, không có thêm phản ứng nào khác.

Trong điện chỉ thắp một ngọn đèn bạc, cửa sổ mở toang, gió thổi ngọn nến lúc sáng lúc tối. Nương theo ánh chớp, Thái tử phi nhìn rõ trong tay Thái tử đang cầm một cuốn sách, là một tập "Diêm chính đắc thất". Thái tử phi nhìn rõ bốn chữ đó, trái tim bỗng nhói đau, lại gọi:

“Đại lang, ăn một miếng canh đi.” Tiếng "Đại lang" này đã mang theo chút nghẹn ngào.

Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng, con ngươi vô hồn từ từ quay lại, đối diện với đôi mắt hoe đỏ của Thái tử phi, rồi lại ngẫm lại tiếng "Đại lang" này, nỗi buồn bỗng dâng trào từ đáy lòng, cuốn sách trong tay rơi xuống, hắn nắm lấy cổ tay thê tử: “A Trinh, là ta có lỗi với nàng.”

Làm Thái tử hơn ba mươi năm, tưởng rằng chỉ cần cố gắng thêm một hai năm nữa cũng sẽ được kế vị thiên hạ, sẽ có thể để nữ tử thanh mai trúc mã tuy không còn trẻ nhưng vẫn đoan trang tú lệ trước mặt này, leo lên vị trí Quốc mẫu mà mọi người đều ngưỡng mộ, tiếc thay hắn ta lại thất bại.

Thái tử phi nghe vậy ngược lại lau đi nước mắt nơi khóe miệng, lắc đầu nói: “Phu thê chúng ta vinh nhục có nhau, ta không trách chàng.”

Chẳng qua là trong lòng thất vọng mà thôi.

Thái tử càng thêm áy náy, nghĩ đến cả nhà trên dưới đều phải cùng hắn đi xuống hoàng tuyền, Thái tử hối hận không thôi, nỗi đau khổ trào dâng từ lồng ngực, lại gục vào lòng thê tử, nghẹn ngào không ngớt: “Ta có cách nào chứ, Tần Vương từng bước ép sát, ta vơ vét của cải cũng không phải vì bản thân hưởng thụ, mà là để cân bằng các quan lại, thu phục lòng người…”

Thái tử phi ôm hắn ta, cổ họng như bị dính chặt, không biết phải an ủi thế nào. Đúng lúc này, từ Tây điện truyền đến tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh, phu thê hai người bất giác cùng quay đầu lại.

Đó là cháu đích tôn vừa mới sinh ra cách đây không lâu.

Thái tử phi nhìn giờ giấc, nhẹ nhàng an ủi phu quân một phen, vẫn như cũ sửa sang lại vạt áo cho hắn ta, dịu dàng nói: “Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi, ta đi xem đứa bé.”

Thái tử phi đứng dậy rời khỏi Đông điện, men theo hành lang dài đi về phía tây. Mười mấy ngọn cung đăng trên đầu lắc lư, ánh sáng ngũ sắc chiếu lên người nàng ta, là một chút diễm lệ cuối cùng trong tòa cung điện lạnh lẽo này.

Phía trước cửa ra vào có một người bước ra.

Chính là hoàng trưởng tôn vừa đi thăm con ra, mẹ con hai người bốn mắt nhìn nhau: “Mẫu thân.” Hoàng trưởng tôn nén lại nỗi chua xót trong lòng, hành lễ với Thái tử phi.

Thái tử phi nhanh chân bước đến bên cạnh hắn ta, hỏi vài câu chuyện thường ngày, sau đó nói: “Can nhi, bên ngoài không biết bao nhiêu người đang chờ xem kết cục của Đông Cung, nhưng chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, phải học cách tự cứu mình.”