Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 160

Chương 160

Tưởng Ngọc Hà cười, cũng không biết là cười vì tức giận hay tự giễu. Ánh mắt vượt qua vai hắn rơi xuống màn mưa mờ mịt, từng chữ từng chữ nói: "Bởi vì nàng vốn dĩ nên là thê tử của ta."

Những lời này như dao găm từng chữ từng chữ đâm vào tim Bùi Mộc Hành, một cơn giận không thể kìm nén dâng lên trán. Lúc này hắn mới ngước mắt lên nhìn Tưởng Ngọc Hà, bình tĩnh đáp: "Xin lỗi phải nhắc nhở ngươi, bây giờ nàng là thê tử của ta."

Tưởng Ngọc Hà khịt mũi một tiếng, cơn giận kìm nén đã lâu bùng phát: "Nếu không có thánh chỉ, có liên quan gì đến tam công tử?"

"Ồ, vậy sao?" Bùi Mộc Hành không giận mà cười, với giọng điệu không nóng không lạnh, nghiêng đầu nhìn hắn ta đáp: "Nếu vậy, lúc đầu sao không đến trước mặt thánh thượng mà phân bua?"

Tưởng Ngọc Hà tức đến điên người: "Hôn sự đó rốt cuộc là vì sao, trong lòng tam công tử không rõ sao? Bệ hạ không thích Hi Vương, không muốn thấy người và Tuân phủ liên hôn, cho nên đã chia rẽ ta và Vân Tê."

Bùi Mộc Hành nghe thấy bốn chữ "ta và Vân Tê", trong lồng ngực lập tức dâng lên sát khí. Ánh mắt hắn vừa nhẹ vừa lạnh, mang theo sự nguy hiểm: "Tưởng công tử, chỉ mới trao đổi canh thiếp, chưa hề đính hôn, Tưởng công tử không cần phải tự dát vàng lên mặt mình. Lúc đầu không thể vì nàng mà tranh đấu một phen, hôm nay cũng không cần phải ở đây giả nhân giả nghĩa."

Tưởng Ngọc Hà nghe vậy chỉ cảm thấy những người trong hoàng gia này vô cùng vô lý, kẻ mạnh h**p yếu là họ, bây giờ tự cho mình là thanh cao cũng là họ. Chỉ là Tưởng Ngọc Hà biết hôm nay chọc giận Bùi Mộc Hành cũng không có ý nghĩa gì, bèn nén giận, kiên nhẫn nói: "Lúc đó có tình thế bắt buộc của lúc đó, bây giờ có thiên thời địa lợi nhân hòa của bây giờ, bệ hạ đã mở lời, tam công tử sao không thuận nước đẩy thuyền."

"Nàng gả đến vương phủ cũng không có ngày nào sống tốt, phải không? Tam công tử tự hỏi lòng mình đi, người không từng ghét bỏ thân phận của nàng sao? Mẫu thân của người không từng coi thường nàng sao? Mà Tưởng gia chúng ta thì không, trên dưới Tưởng gia chúng ta chỉ sẽ coi nàng như trân bảo…"

Khi hắn ta nhắc đến hai chữ "trân bảo", ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi vài phần.

"Buông tay đi, tam công tử." Tưởng Ngọc Hà lại một lần nữa cầu xin.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh, từ từ trầm xuống.

Hắn quả thực đã nợ Từ Vân Tê quá nhiều, nhưng bảo hắn buông tay, hắn không làm được.

"Tránh ra." Hắn lạnh nhạt nói, vẫn giữ phong độ.

Tưởng Ngọc Hà nhìn gương mặt không thể công kích đó, cuối cùng không nhịn được nữa: "Tam công tử, hoài bão của người, tại hạ có lẽ đoán được một hai, người và nàng mãi mãi không phải là người cùng một con đường…"

Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Mộc Hành quét qua, áp sát hắn một bước: "Ngươi đã biết ta có hoài bão, thì phải biết, ta không phải là người ngươi có thể đắc tội. Ta đã nói không buông tay thì thần tiên cũng không ngăn được, hay là ngươi dám lấy cả Tưởng gia trên dưới trăm người ra đối đầu với ta?"

Lời của Tưởng Ngọc Hà lập tức bị nghẹn ở cổ họng, nhìn chằm chằm Bùi Mộc Hành hồi lâu. Sắc mặt Bùi Mộc Hành vẫn không có nửa phần thay đổi. Tưởng Ngọc Hà tức đến mức thân hình tuấn tú khẽ lảo đảo: "Ngươi có trời đất của ngươi, nàng có sân khấu của nàng, ngươi không nên trói buộc nàng… Bùi Mộc Hành, ngươi thực sự có ý với nàng, thì càng không nên trói buộc nàng…" Giữa răng môi mỗi chữ nhai ra đều là đau đớn.

Bùi Mộc Hành không cần phải tranh cãi với hắn ta nữa: "Sao ngươi biết nàng ở bên ta không có tự do?"

Vượt qua hắn ta, Bùi Mộc Hành đi thẳng vào trong, chỉ thấy trong y quán người ra kẻ vào, có khách qua đường tránh mưa, có hạ nhân vội vàng mua thuốc, còn có những y sĩ mặt không biểu cảm nhưng lại bình tĩnh, thong dong. Ám vệ kịp thời chen vào, chỉ tay lên lầu, Bùi Mộc Hành nhanh chóng đi lên.

So với tầng một ồn ào, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều, chính xác hơn là có một giọng nói trong trẻo vang lên, phá tan mọi sự ồn ào của thế gian.

“Con người có tổng cộng mười hai kinh mạch, thủ thái âm phế kinh, túc dương minh vị kinh… Mười hai kinh mạch hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng lại kết thành một kinh mạch hoàn chỉnh, mỗi chỗ giao nhau đều là một yếu huyệt, thường gọi là thập tam ải. Thập tam châm của chúng ta chính là bày trận hạ quẻ trên cơ thể người, khôn chủ địa, chấn biểu lôi… Bát quái ngũ hành tương sinh tương khắc, tương trợ tương thành.”