Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 420

Chương 420

Đầu ngón tay lành lạnh của hắn chậm rãi trườn dọc theo sống lưng nàng, phần bụng ngón tay thô ráp khẽ ma sát trên làn da mềm mại của nàng. Từ Vân Tê quay lưng về phía hắn, nghiến chặt răng, giọng nói mềm nhũn: "Chàng xong chưa?"

Bùi Mộc Hành v**t v* vòng eo của nàng, không trên không dưới, đôi môi kề sát bên tai nàng thì thầm: "Không đánh nữa, Vân Tê khó khăn lắm mới nghịch ngợm một lần, ta mà đánh nàng, sau này nàng không nghịch nữa thì phải làm sao?"

Gò má Từ Vân Tê đỏ bừng, lời này còn khiến người ta xấu hổ hơn cả bị đánh: "Là thiếp thua cược."

Bùi Mộc Hành cười nói: "Vậy thì càng không thể đánh được, ta là trượng phu của nàng, nàng thua chính là ta thua, ta đương nhiên phải chống lưng cho nàng," nói rồi lại hỏi: "Nàng và San San đã cược gì?"

Nhắc đến chuyện này, Từ Vân Tê có chút hổ thẹn, nàng đường đường là thê tử mà lại không có lòng tin vào hắn bằng muội muội: "San San cược rằng chàng có thể trả lời đúng câu đố của Ngân Hạnh, còn thiếp thì cược chàng thua…"

Giọng nói còn chưa dứt, một tiếng "chát" giòn tan vang vọng trong rèm trướng, cảm giác tê dại nóng ran từ nơi đó lan ra bốn phía.

Từ Vân Tê ngẩn người một lúc, tức đến nghiến răng, xoay người tóm lấy cánh tay hắn. Sức lực của nàng vốn dĩ đã lớn hơn các cô nương bình thường, Bùi Mộc Hành không kịp đề phòng, hai tay đã bị Từ Vân Tê giữ chặt lại. Những ngón tay ngọc thon dài của nàng siết chặt lấy ngón tay thon dài của hắn, lòng bàn tay đè xuống, dần dần thấm ra một tầng ẩm ướt.

Bùi Mộc Hành không hề có ý định giãy giụa, lười biếng nằm yên, đôi tay với những đốt ngón tay cân đối buông thõng bên người, ánh mắt đã không còn sắc bén như trước, trở nên vô cùng trong trẻo và dịu dàng.

Từ Vân Tê nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn cảm nhận được một hương vị ngoan ngoãn từ trong ánh mắt của hắn.

Hắn đang mê hoặc nàng sao?

Trong rèm trướng yên tĩnh đến lạ thường, dưới ánh sáng mờ ảo, hai đôi mắt đen láy khóa chặt lấy đối phương.

Từ Vân Tê muốn đáp lễ hắn một chiêu, giơ tay lên đắn đo nửa ngày, chỗ nào trên người hắn cũng cứng như sắt, đánh xuống thì đúng là giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Từ đại phu dù sao cũng là Từ đại phu, biết véo chỗ nào thì đau, cuối cùng không nhịn được mà véo mạnh vào eo hắn một cái. Bùi Mộc Hành đau đến mức tóm lấy cánh tay nàng rồi lật người, hai người nhanh chóng đổi vị trí, mái tóc đen như mực trải đầy trên khăn gối, đầu gối hắn tách đầu gối nàng ra, mạnh mẽ kẹp chặt lấy nàng.

Gió cuối đông vô cùng lạnh lẽo, tiếng xào xạc truyền đến từ song cửa, không khí giương cung bạt kiếm bỗng chốc biến vị. Từ Vân Tê vốn nghĩ rằng hai người đã không gần gũi suốt hơn một năm, hắn chắc hẳn sẽ rất vội vàng, nào ngờ tên này lại cực kỳ kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước, ung dung đùa giỡn, ngoài việc dày vò nàng ra vẫn là dày vò nàng. Lưng Từ Vân Tê đã ướt đẫm mồ hôi, mà hắn vẫn chần chừ không vào.

Từ Vân Tê lại lật người, nằm đè lên người hắn, gò má trắng nõn ửng lên sắc đỏ, mái tóc đen óng mượt từ bên thái dương trượt xuống, hòa cùng hơi thở yêu kiều của nàng, lay động trước mắt hắn như một bức tranh sống động. Đôi mắt hạnh nhân kia lơ lửng trên người hắn, ánh lên vẻ nôn nóng.

Nàng khẽ nhắm mắt, cúi người hôn lên khóe môi hắn, dọc theo xương hàm xuống dưới, lướt qua yết hầu sắc nhọn của hắn. Bùi Mộc Hành không ngờ nàng lại ra chiêu này, hơi thở dồn dập phá vỡ nhịp điệu không nhanh không chậm ban đầu, rất nhanh đã phản khách vi chủ.

kh*** c*m đã lâu không có dày đặc bùng nổ trong tâm trí, một cảm giác choáng váng tột độ bao trùm lấy đầu óc nàng, đôi mắt vốn nội liễm dịu dàng kia giờ đây ngập tràn ánh sáng của sự trầm luân.

Nàng như con diều bị hắn nắm giữ vận mệnh, hung hăng kéo rơi xuống đất.

Từ trên giường đến bàn trang điểm, vẫn chưa kết thúc, hắn như một thanh bảo đao đã tích đủ sự sắc bén, một chiêu xuất vỏ, khát máu tận xương.