Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 405

Chương 405

Lúc này, ông đang quỳ cũng nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, dịu dàng nói:

“Lại đây, dập đầu tạ ơn Bệ hạ.”

Từ Vân Tê bị ông kéo đến lảo đảo, sự ngỡ ngàng trong mắt cũng theo đó mà tan biến.

Đúng vậy, đây không phải là Hi Vương phủ, mà là hoàng cung.

Từ Vân Tê lớn lên ở thôn quê, sự hiểu biết và kính sợ đối với hoàng cung có giới hạn. Cho đến mấy ngày nay, tự mình trải qua sự tranh giành quyền lực trong hoàng thất, ở giữa núi đao biển lửa, tận mắt chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn, máu chảy thành sông… trong lòng sao lại không sinh ra vài phần mờ mịt và khốn đốn.

Sợ không, ít nhiều cũng có một chút.

Chỉ là những lo lắng và do dự đó, cuối cùng đã bị thân hình ấm áp, rắn chắc kia vào lúc nửa đêm sưởi ấm, xua tan.

Mà bây giờ, sau khi nghe những lời này của ông lão, nàng không thể không đối mặt với một sự thật.

Nàng sẽ là hoàng hậu mà Bùi Mộc Hành mong muốn sao?

Chính xác hơn, nàng sẽ là Thái tử phi mà trăm quan mong muốn sao?

Đáp án không cần phải nghi ngờ.

Nếu không có cuộc ban hôn của tiên hoàng, Bùi Mộc Hành dù thế nào cũng sẽ không cưới nàng.

Quanh đi quẩn lại, họ lại quay về điểm xuất phát.

Hắn vì lời hứa và trách nhiệm mà dần dần nảy sinh một chút tình yêu, cùng nàng vấp váp cho đến bây giờ. Sau này có lẽ còn phải vì nàng mà đối đầu với cả triều đình.

Quá làm khó hắn rồi.

Tiên hoàng đã băng hà, gông xiềng đè nặng trên lưng Bùi Mộc Hành đã được gỡ bỏ.

Hắn không cần phải tiếp tục thực hiện hôn ước đó nữa, hắn có thể có lựa chọn tốt hơn.

Lý trí thúc giục Từ Vân Tê từ từ khuỵu gối, chậm rãi quỳ xuống. Trán nàng chạm đất, nàng khẽ nói:

“Xin Bệ hạ thành toàn.”

Trong đầu Bùi Mộc Hành như có tiếng nổ vang, con ngươi sâu thẳm tối như vực sâu, lửa giận từ từ tụ lại giữa hai hàng lông mày, xoắn thành một tia sáng sắc bén. Hắn nén một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, mặt lúc đỏ lúc xanh. Đến cuối cùng, khi nghe thấy câu “Xin Bệ hạ thành toàn”, tất cả sự tức giận và phiền muộn đều biến thành hoảng loạn.

Nói cái gì mà tìm được ngoại tổ phụ rồi sẽ an phận sinh cho hắn một đứa con, nàng chỉ mong có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này thôi đúng không.

Nàng lúc nào cũng phóng khoáng như vậy, nói xoay người là có thể xoay người.

Nàng lúc nào cũng thong dong tự tại như vậy, chưa bao giờ chịu giao lưng mình cho hắn.

Hắn biết, ngày này cuối cùng cũng đã đến.

Hoàng đế thấy thái độ của ba người đối diện nhất quán như vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Ông nhìn về phía nhi tử:

“Hành nhi?”

Bùi Mộc Hành không có phản ứng. Hắn đứng một mình, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, trắng bệch chưa bao giờ thất hồn lạc phách, không còn chút huyết sắc nào như lúc này.

Hoàng đế thấy mặt nhi tử không còn chút thần sắc nào, trước sau vẫn không nói một lời, không biết là hắn tức giận đến mức không chịu cúi đầu, hay là có dự định khác. Thực tế, nếu là trước đây, khi ông còn là Hi Vương, lúc này chắc chắn sẽ ho vài tiếng, pha trò xua tay, đuổi người ra ngoài là xong.

Tuy nhiên, ở vị trí nào thì phải lo việc nấy. Khi ông ngồi ở vị trí này, ông không thể không nghiêm túc xem xét vấn đề này.

Cái hố sâu ngăn cách lớn nhất từ đầu đến cuối giữa Từ Vân Tê và Bùi Mộc Hành.

Trải qua bao triều đại, chưa từng có hoàng hậu nào làm nghề y. Từ Vân Tê đã hết lần này đến lần khác dùng hành động thực tế để chứng minh, nàng đối với chuyện này không hề nhượng bộ. Như vậy, để nàng đi, thà đau một lần rồi thôi, quả thực là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng hoàng đế là người trọng tình trọng nghĩa.

Ông thực sự không nỡ để Từ Vân Tê rời đi.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông mở lời: “Chuyện này trẫm sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, lão gia tử cứ xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Hoàng đế và Bùi Mộc Hành đều không hề giữ lại, đối với ông mà nói, chuyện này xem như đã gần xong rồi.

Ông chậm rãi vịn vào cánh tay của Từ Vân Tê và Ngân Hạnh đứng dậy, sau đó nhìn lướt qua Từ Vân Tê. Lông mi dày rậm của nàng che đi mọi cảm xúc, nhưng ông đã nuôi nấng nàng từ nhỏ, làm sao lại không biết tính cách của cháu gái mình. Ông nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng.

“Rồi sẽ qua cả thôi…”

Ba mươi năm phiêu bạt khắp nơi còn qua được, huống chi là tình cảm phu thê chỉ hơn một năm ngắn ngủi.

Bùi Mộc Hành rồi sẽ sớm có người mới trong cung, còn nàng cũng sẽ gặp được người phù hợp hơn giữa chốn giang hồ rộng lớn.

Đã nhìn thấu sự đời dâu bể, đã trải qua lòng người hiểm ác, ông thực sự không coi chuyện nhỏ này là gì.

Ba ông cháu cùng nhau lùi lại vài bước, sau đó xoay người ra khỏi điện.