Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 233

Chương 233

Chỉ cần ông ta ở nhà, gần như không để bà làm bất cứ việc gì. Hàng xóm láng giềng đều được ông ta lo liệu ổn thỏa. Ông ta vừa đi, luôn có người giúp bà làm việc đồng áng. Bà mang theo nữ nhi gần như là không lo không nghĩ.

Bà quá dễ dàng thỏa mãn, chỉ mong phu quân có thể ngày ngày ở bên, đừng có mà mơ tưởng đến việc làm người trên người. Tuân Vũ không nghe, ông ta có hoài bão lớn, có chí hướng đội trời đạp đát.

Ông ta chăm sóc bà quá tốt, đã dệt nên cho bà một giấc mơ đẹp. Sau khi bên ngoài truyền ra tin ông ta bỏ rơi vợ con trèo cao, bà mới không thể chấp nhận. Bà chưa từng đi xa bao giờ, một mình mang theo hành trang đến huyện thành tìm ông ta. Mưa lớn như trút nước, bà trượt xuống sườn núi ngã vào vũng bùn. Có quan binh đi ngang qua sườn núi, lờ mờ nghe thấy có người nói, là Tuân Vũ đã gây chuyện với nữ nhi của huyện thái gia, bây giờ người ta muốn đốt chết hai mẹ con họ, mang Tuân Vũ lên kinh sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nỗi hận của bà tràn ngập trời đất. Có một khoảnh khắc bà hận mình không nên cố chấp gả cho ông ta, để đến mức phải chịu kết cục như vậy. Vừa nghĩ đến nữ nhi còn đang gặp nguy hiểm, bà liền cố gắng vùng vẫy trong vũng bùn nhưng lại càng lún sâu hơn. Lại có những quan binh đi ngang qua trên đầu, bà không dám lên tiếng. Nước càng dâng cao, bùn đất trôi xuống, thấy mình sắp bị chôn vùi trong hố bùn, một thư sinh áo trắng giơ cuốn sách lên che đầu, men theo bờ ruộng chạy về phía sườn núi này. Bà lập tức lớn tiếng kêu cứu.

Từ Khoa đã phải dùng hết sức bình sinh mới cứu được bà lên. Bà cả người đầy bùn đất, dựa vào lưng ông ấy. Cái lưng không mấy vạm vỡ đó đã từng bước một khó khăn đưa bà ra khỏi cõi chết.

Đúng vậy, Tuân Vũ tốt hơn Từ Khoa. Dù là dung mạo, phẩm hạnh hay năng lực, đều tốt hơn Từ Khoa gấp trăm, gấp nghìn lần. Nhưng chỉ có một điểm này, Từ Khoa đã xuất hiện trước mặt bà vào lúc bà tuyệt vọng nhất, cùng bà vượt qua mười mấy năm mưa gió, cho bà một cuộc sống yên ổn. Bà đã xác định ông ấy.

"Ta đã từng nói với ông, ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn. Ông không nghe, cứ nhất quyết phải tranh đấu, kết quả đã tranh đấu được gì?" Chương Tình Nương uất ức lên án.

Nỗi đau trong mắt Tuân Duẫn Hòa dâng lên, giọng nói mang theo sự áy náy: "Tình Nương, trở về bên cạnh ta, ta sẽ bồi thường cho Từ Khoa…"

Không đợi ông ta nói xong, Chương Tình Nương dứt khoát phất tay áo. Đôi mắt của bà đột nhiên như có gai, như một con thú nhỏ hung dữ, trừng mắt nhìn ông ta nói: "Ông điên rồi, ông chỉ lo cho cảm xúc của chính mình, ông có nghĩ đến ta không? Nghĩ đến Từ Khoa không? Nghĩ đến các con không?"

"Dựa vào cái gì mà ông muốn ta trở về, ta có thể trở về quá khứ sao?"

Quá trình bà từng chút một xóa bỏ tình cảm với ông ta khỏi trái tim đau đớn đến mức nào, ông ta không biết đâu, dựa vào đâu!

Bà ép mình nuốt nước mắt vào trong. Nữ nhân luôn yếu đuối, vào lúc này lại vô cùng kiên định: "Không thể trở về được nữa. Ta và ông ấy có tình nghĩa phu thê mười mấy năm, chúng ta còn có hai đứa con…"

Tuân Duẫn Hòa nhìn người thê tử mà ông ta từng yêu thương, từng chữ từng câu đều nhắc đến người khác, trong lòng dâng lên sự tức giận, ông ta lạnh lùng nói: "Từ Khoa muốn thăng quan phát tài, ta cho!"

"Hai đứa con thì sao? Năm đó nha đầu nữ nhi bốn tuổi mà bà còn bỏ được, bây giờ đôi con cái đó cũng đã lớn, có gì mà không bỏ được!"

Chương Tình Nương kinh ngạc nhìn ông ta, như thể bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên bừng tỉnh, bà thở dài một hơi, cười lạnh nói: "Hóa ra ông đến đây để bênh vực cho nữ nhi, phải không?"

Tuân Duẫn Hòa căng mặt không nói gì.

Bà tức giận đến bật cười, nhìn cơn mưa gió mịt mù khóc một tiếng: "Đúng vậy, ta có lỗi với nữ nhi, cả đời này ta có lỗi với tất cả mọi người, duy chỉ có lỗi với nữ nhi này của ta. Nhưng ta không còn cách nào khác, ông nghĩ ta không suy nghĩ kỹ sao?"

"Thà để nữ nhi theo ta ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác, tính cách trở nên yếu đuối, không bằng để nàng theo phụ thân. Phụ thân ta chăm sóc không được cẩn thận cho lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt, cũng sẽ không để nàng phải chịu uất ức… Ông xem nàng bây giờ trưởng thành tốt đẹp đến mức nào, nếu theo ta không chừng sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở…"

Tuân Duẫn Hòa nhắm chặt mắt lại.