Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 276

Chương 276

Vẫn là đầu giờ Tỵ, lúc này là thời điểm bận rộn nhất của nội các.

Buổi triều nghị vừa qua, quan viên các bộ náo nhiệt chen chúc vào Nội Các. Có người vội vàng lấy văn thư rời đi, có người mặt mày sầu não bị mắng té tát ra cửa. Lại có quan viên tranh nhau chen vào trong, chỉ mong nhờ vả được phê duyệt sớm tấu sớ của nha môn mình.

"Tuân đại nhân có lệnh, tấu sớ các bộ trước tiên giao cho phòng văn thư, nội các sẽ xử lý theo mức độ khẩn cấp."

"Này này này, tấu sớ này của Binh bộ chúng ta vô cùng khẩn cấp. Chỉ đợi nội các ký duyệt là có thể đến Hộ bộ lĩnh tiền. người biết đó, lúc này biên quan Tây Bắc đã có tuyết rơi, nếu chậm thêm một chút nữa, binh lính sẽ chết cóng mất!"

"Đi ra, ngươi gấp thì ta không gấp sao? Nước sông Hoài dâng cao, đã ngập nửa huyện rồi. Số bạc này của Hộ bộ phải được phê duyệt nhanh chóng!"

"Yên lặng, yên lặng! Đây là trung tâm của Đại Tấn, việc gì đến được đây mà không gấp?"

Từ Khoa ngồi ở một góc trong sảnh của Nội Các, nhìn các vị lang trung của các ty nước bọt văng tung tóe.

Trong sảnh có ba phòng trực, đều ngồi hướng bắc nhìn về phía nam. Mỗi ngày sau buổi triều nghị, có ba vị quan viên Nội Các ở đây xử lý chính vụ. Gian giữa không nghi ngờ gì là của thủ phụ Tuân Duẫn Hòa. So với hai gian còn lại thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mắng chửi, phòng trực của Tuân Duẫn Hòa vẫn luôn yên tĩnh. Quan viên vào nhanh, ra cũng nhanh. Vị thủ phụ Nội Các này trước nay nổi tiếng với việc xử lý chính vụ thuần thục, quả nhiên danh bất hư truyền.

Từ Khoa cứ thế ngồi một canh giờ, cho đến khi bên ngoài phòng trực của Tuân Duẫn Hòa người thưa dần. Có lẽ những việc quan trọng đã được xử lý xong. Một vị quan viên trẻ tuổi đi ra, liếc nhìn ông một cái, rồi chỉ vào trong: "Từ đại nhân, mời."

Từ Khoa từ từ thở ra một hơi, sửa sang lại y phục, sắc mặt nghiêm túc đi vòng vào cửa. Ánh mắt liếc thấy một người mặc áo choàng màu đỏ thêu con hạc đang ngồi sau bàn, như thể đang cầm chén trà uống. Từ Khoa không nhìn kỹ, không ngẩng đầu lên, chắp tay áo.

“Hạ quan ra mắt Tuân các lão.” Có vài phần tư thế không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Người phía trước khẽ phun ra một chữ: “Ngồi.”

Trước chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn có một chiếc ghế trống. Chắc là nơi mà các vị quan viên thường ngày ngồi. Từ Khoa âm thầm thu liễm tinh thần, ngồi xuống. Lần này không thể tránh khỏi phải đối mặt. Từ Khoa cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình thường, ngẩng đầu nhìn Tuân Duẫn Hòa.

"Sổ sách của Đô Thủy ty không biết đã xảy ra sai sót gì, xin Tuân đại nhân chỉ bảo."

Ông là nam nhân của Tình Nương, lúc này không có lý do để lùi bước, ông tự nhủ với mình.

Lần gặp mặt trước là khi nào, là tiệc mừng thọ của Tuân phủ. Ngày hôm đó, ông khúm núm nịnh nọt, vô cùng cung kính. Còn bây giờ, hai người lại trở thành nam nhân của cùng một nữ nhân một cách đầy kịch tính.

Trong lòng Từ Khoa vô cùng buồn bã. Ông đây là dính vào chuyện gì thế này.

Tuân Duẫn Hòa tay còn cầm chén trà, dựa vào lưng ghế thái sư, mặt không chút cảm xúc nhìn Từ Khoa. Lần trước ở Tuân phủ, ông ta thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của Từ Khoa, chỉ vì nghe thấy một câu "đồng hương" mới liếc nhìn ông một cái. Ông ta chán ghét nhất là hạng người xu nịnh, nên đối với Từ Khoa chẳng có hảo cảm gì.

Tình Nương theo một nam nhân như vậy, làm sao có được ngày tháng tốt lành.

“Nửa năm đầu Đô Thủy Ty đã chi xuất tổng cộng ba mươi tư khoản ngân lượng, bao gồm kênh mương, thủy lợi, đê sông. Trong đó, đê sông ở khu vực Giang Chiết đều do Tổng Đốc Phủ Lưỡng Giang quản lý. Trong tấu sớ mà Tổng Đốc Phủ trình lên đã tính một khoản chi, sau đó nha môn Hà Đạo ở Chiết Giang lại tính thêm một khoản nữa. Ngân lượng quốc khố dễ qua mặt như vậy sao?”

Giọng điệu của Tuân Duẫn Hòa không có một tia hơi ấm.

Từ Khoa cười khổ, nhắm mắt đáp: “Tuân đại nhân, việc này hạ quan cũng đã chất vấn Tổng Đốc Phủ Lưỡng Giang và tri phủ Chiết Giang. Họ đã phúc đáp trong tấu sớ rằng, đê sông ở đây thuộc quyền quản lý của Tổng Đốc Phủ, nhưng khi xảy ra lũ lụt thì lại là trách nhiệm của nha môn Hà Đạo. Hàng năm, công vụ của hai bên có lúc trùng lặp, nên hai bên đều đã chi tiền. Còn nói việc này Hộ Bộ đã từng có công văn minh xác, đã cho phép chuyện này.”

Tuân Duẫn Hòa đặt chén trà lên bàn dài.

“Hộ Bộ quả thực đã có công văn minh xác, còn là do bản phụ tự tay phê duyệt. Việc bố trí đê sông và tu sửa Hà Đạo quả thực có những chỗ chồng chéo, thường xuyên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Nhưng ai tu sửa Hà Đạo thì người đó chịu trách nhiệm. Năm đó cũng đã phân chia bản đồ quản lý sông ngòi. Dòng chính thuộc về Tổng Đốc Phủ, dòng nhánh thuộc về nha môn Hà Đạo, lại do Tổng Đốc Lưỡng Giang thống lĩnh. Nếu có chỗ nào sổ sách không rõ ràng, giao cho Công Bộ kiểm thực câu ký. Đô Thủy Ty của các ngươi thì hay rồi, người ta trình lên cái gì thì giao lên cái đó, cũng không đối chiếu văn thư, kiểm tra sổ sách.”