Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 422

Chương 422

Ngày mười hai hàng tháng là ngày tiểu nguyệt của Từ Vân Tê, sau ngày tiểu nguyệt, y quán cũng đã nghỉ bán, Từ Vân Tê yên tâm trở về Đông Cung. Tối ngày mười bảy, Bùi Mộc Hành sau khi xử lý xong công vụ trở về, liền ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng trong phòng ăn của Đông Cung. Hắn vừa cởi áo choàng đưa cho Trần ma ma đang hầu hạ bên cạnh, vừa nhìn về phía bàn bát tiên, trong mười mấy món ngon, bắt mắt nhất là một bát canh cật heo kỷ tử.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành biến đổi, hắn phất tay cho cung nhân lui ra, ung dung nhìn chằm chằm Từ Vân Tê: "Phu quân có chỗ nào khiến Vân Tê không vừa ý, để nàng phải bận tâm bồi bổ thân thể cho ta? Mới tân hôn được mấy ngày? Ta có cần không?"

Từ Vân Tê dĩ nhiên hiểu tại sao Bùi Mộc Hành không vui, nàng cười tủm tỉm nói: "Ngốc ạ, thân thể dù tốt đến đâu cũng phải thường xuyên bồi bổ, mới có thể như tùng bách xanh mãi, hơn nữa, tiếp theo chúng ta còn dự định có con, không nói mỗi ngày, thì cách ngày cũng phải thử một lần chứ."

Từ Vân Tê con người này, lúc không nên có thì dứt khoát quả quyết, lúc đã dự định có con thì lại quan tâm và trịnh trọng hơn bất kỳ ai.

Nàng không chỉ định ra ngày động phòng, mà ngay cả Bùi Mộc Hành mỗi ngày ăn gì cũng quản luôn.

Tâm trạng Bùi Mộc Hành ngũ vị tạp trần, nhưng cũng không làm gì được nàng.

Phối hợp thì phối hợp, nhưng thực ra hắn cũng không ôm nhiều hy vọng.

Mùng mười đầu năm, Tuân phủ bày tiệc mừng năm mới, Tuân Duẫn Hòa mời nữ nhi và con rể về phủ ăn tiệc. Từ Vân Tê tiện đường đến y quán đón cả ngoại tổ phụ đến. Lúc Chương lão gia tử vào cửa, ông xách theo một bình rượu thuốc đưa cho Tuân Duẫn Hòa, lão gia tử cười tủm tỉm nói: "Tuân Vũ, đây là rượu ngon ta đã ủ hơn mười năm, năm đó chôn dưới một gốc cây cổ thụ ở Miêu Cương, không lâu trước có một người bạn cũ đào lên nhờ người mang về kinh thành, này, ta còn chẳng nỡ uống, liền mang đến cho ngươi đây."

Tuân Duẫn Hòa nhận lấy, khẽ hừ một tiếng: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*) , nói đi, có phải lão gia người có chuyện muốn nhờ ta không?"

(*) “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lão gia tử bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng liếc nhìn cháu gái, Từ Vân Tê che miệng cười khẽ: "Người tự nói, hay là để con nói?"

Lão gia tử đỏ mặt, vừa đi vào trong vừa xua tay nói: "Con nói, con nói đi."

Tuân Duẫn Hòa trước tiên mời nữ nhi và con rể đến noãn các, sau khi hạ nhân dâng trà, Từ Vân Tê liền nói với ông ta: "Hôm giao thừa, mâu thân con đã đón ngoại tổ phụ đến Từ phủ, lão gia tử ở Từ gia hai ngày thực sự không quen, mùng ba liền vội vàng dọn về y quán. Y quán dịp năm mới vẫn còn đóng cửa, lạnh lẽo quạnh quẽ. Mẫu thân cho người nhắn tin đến, con liền đón ông đến Đông Cung. Tiếc là trong cung quy củ nhiều, ngoại tổ phụ cũng không được tự tại, nên mới nghĩ hay là đến làm bạn với người…"

Từ Vân Tê còn chưa nói xong, lão gia tử ở đằng kia đã mắng: "Này này này, cái gì gọi là ta nói, rõ ràng là các ngươi đề nghị."

Bùi Mộc Hành lập tức tiếp lời, chắp tay với Tuân Duẫn Hòa: "Nhạc phụ, đây là ý của con. Người lại không chịu tái giá, cứ lẻ loi một mình, Vân Tê không yên tâm. Ngoại tổ phụ tuổi đã cao, một mình ở riêng chúng con cũng không yên tâm. Con liền nảy ra ý này, muốn để ngoại tổ phụ đến ở Tuân phủ, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tuân Duẫn Hòa trong lòng thực ra đã đồng ý, lão gia tử ở đây, Vân Tê có thể thường xuyên đến thăm, chỉ là vẫn cảm thấy không thoải mái, liền châm chọc lão gia tử mấy câu: "Đó mới là nhà của con rể nhà người, người không ở cùng con rể tốt của mình, lại chen chúc đến chỗ ta làm gì, cẩn thận ta ngày nào cũng cho người xem sắc mặt đấy!"