Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 14

Chương 14

Hậu hoa viên của Thanh Huy Viên là do hắn đặc biệt tìm một nghệ nhân Giang Nam tỉ mỉ xây dựng, nhà kính này cũng là do hắn bỏ ra rất nhiều tiền để dựng nên để đảm bảo bốn mùa hoa nở rộ, mùa đông có thể mời vài người bạn đến đây nướng thịt hươu uống rượu mai, mùa hè ngồi dưới giàn nho nghe mưa đón gió, vô cùng tao nhã.

Bùi Mộc Hành vốn rất yêu thích nơi này.

Không ngờ lại bị Từ Vân Tê cày nát đến mức không còn nhận ra.

Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng đen, Từ Vân Tê tay thon đặt lên cán cuốc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tam gia đã đồng ý với ta."

Bùi Mộc Hành lập tức yết hầu khẽ động, nhớ lại lời nói buổi chiều, vẻ sắc lạnh ở khóe mắt từ từ tan đi.

Hắn vốn trọng lời hứa, sao có thể nói mà không giữ lời.

Sân nhà quen thuộc bị một người chen vào, hai người xuất thân khác nhau nên thói quen khác biệt, sau này khó tránh khỏi va chạm.

Thôi, Bùi Mộc Hành hắn sao có thể là người bạc đãi thê tử, cứ để nàng thoải mái làm loạn một chút vậy.

Hắn nhịn một chút, giọng nói trở lại như thường: "Nàng tiếp tục đi." Nói xong quay người rời đi.

Từ Vân Tê nhìn bóng lưng thanh tú của hắn, cong môi cười.

Ngân Hạnh nhón chân nhìn về phía Bùi Mộc Hành rời đi: "Cô nương, cô gia hình như không vui…"

Từ Vân Tê đương nhiên nhận ra Bùi Mộc Hành đang nhượng bộ nàng: "Ta biết."

Ngân Hạnh khẽ hừ một tiếng: "Gả đi rồi đúng là khác, nhiều quy tắc, cái này không được, cái kia không được. Nhớ lại hồi ở Kinh Châu, cô nương muốn trồng gì thì trồng nấy, đâu cần phải nhìn sắc mặt người khác."

Từ Vân Tê cười, đáy mắt lấp lánh: "Ngươi cũng biết bây giờ đã gả đi, đương nhiên không thể so sánh được."

Ngân Hạnh tưởng Từ Vân Tê sẽ nhượng bộ, mở to mắt: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không trồng nữa sao?"

Từ Vân Tê cong mày, cười một cách phóng khoáng: "Tự nhiên là tiếp tục trồng, đầu xuân còn phải trồng đầy cả khu vườn này."

Dù nàng có hạ mình, chịu uất ức thì vương phủ cũng chưa chắc đã ưa nàng, sao phải dùng quy tắc của họ để trói buộc mình.

Giữa lấy lòng Bùi Mộc Hành và trồng thuốc, đương nhiên là việc sau quan trọng hơn.

Bận rộn đến tối, hai chủ tớ vào cửa góc sau, Ngân Hạnh gọi bà tử đun nước hầu hạ Từ Vân Tê tắm rửa. Sau khi thay quần áo, lại giúp nàng ngồi bên cạnh chậu than sấy khô tóc ướt. Ngân Hạnh nhớ lại chuyện buổi chiều, cảm thán: "Cô nương, nô tỳ nghĩ lại, thấy cô gia cũng không tệ."

Từ Vân Tê dùng lược sừng bò chậm rãi chải tóc: "Ừm? Sao lại nói vậy?"

"Người nhìn xem, dù cô gia không vui nhưng vẫn nhường chúng ta." Ngân Hạnh liếc nhìn nữ tử trong gương đồng, tóc đen da trắng như tuyết, eo thon thả, bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu dàng.

"Cô nương xinh đẹp như vậy, cô gia sao có thể không thích?"

Từ Vân Tê biết Ngân Hạnh hiểu lầm: "Hắn đã đồng ý với ta trước, thất hứa là không tốt."

Ngân Hạnh có chút thất vọng, nhớ lại hai người đến nay vẫn chưa động phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, bên ngoài không một tiếng động, bỗng thấy buồn bực: "Cô nương như vậy, nếu là bất kỳ nam nhân nào khác chắc đã nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi mất. Đâu như cô gia cứ như là một khúc gỗ, đối mặt với sắc đẹp này mà không hề động lòng."

Từ Vân Tê lau đi lớp bụi dính trên móng tay, thản nhiên cười nói: "Vậy cũng tốt, chứng tỏ hắn không dễ bị sắc đẹp mê hoặc."

Ngân Hạnh trợn mắt hờn dỗi: "Cô nương tin hắn như vậy sao?"

Từ Vân Tê không phải tin tưởng, nàng chỉ là không quan tâm.

Giờ Hợi ba khắc, thư phòng đèn đuốc sáng trưng, tiểu đồng Hoàng Duy đang hầu hạ bên cạnh.

Mặc dù Bùi Mộc Hành đã tham gia khoa cử, nhưng vì thân phận hoàng tôn nên không được chính thức ban cho quan chức. Mặc dù vậy, hoàng đế vẫn phá lệ cho phép hắn nghe chính sự ở Phụng Thiên điện, và thỉnh thoảng giao cho hắn một số công việc. Cí dụ như gần đây hoàng đế đã lệnh cho hắn kiểm kê số lượng quân đồn điền, để chuẩn bị lương thực cho quân đội năm sau.

Bùi Mộc Hành đã dành một tháng để tìm hiểu rõ tình hình, thức đêm viết một bản tấu chương, dự định ngày mai sẽ trình lên hoàng đế.

Hoàng Duy thấy hắn tập trung, không hề động đậy, trong lòng có chút sốt ruột.

Người khác không biết lai lịch của người mới, nhưng hắn lại hiểu rõ.

Bùi Mộc Hành hoàn toàn không đụng đến tân phu nhân, chuyện này làm sao được.

Hoàng đế đã cho Bùi Mộc Hành nghỉ ba ngày, ngày mai sẽ hết phép. Với tính cách của Bùi Mộc Hành, một tháng có đến hơn nửa thời gian ở trong thư phòng của cung điện hầu vua, phu thê không chung phòng, con cái có thể từ trên trời rơi xuống sao?