Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 185

Chương 185

Nói đến Văn Như Ngọc, nàng ta được coi là một trong những nữ nhân có xuất thân tốt nhất ở kinh thành, nhưng tiếc thay lại gả không được như ý. Hồi trẻ, Văn Quốc công và cố lão Thành Quốc công là bạn bè chí cốt, từ nhỏ đã định hôn sự. Lão Thành Quốc công qua đời mấy năm trước, nhi tử kế thừa tước vị. Tiếc thay, vị Thành Quốc công gần ba mươi tuổi này lại là một kẻ ham mê tửu sắc, ngày thường không ít lần trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.

Văn Như Ngọc xuất thân từ gia đình tướng lĩnh, tính tình ngang ngược, sao có thể chịu đựng. Phu thê hai người sớm đã như người dưng nước lã. Nhưng việc hôm nay gây náo loạn ở tiệc mừng thọ của người khác, vẫn là lần đầu tiên, Văn Như Ngọc vừa xấu hổ vừa tức giận.

Văn phu nhân rõ ràng đã từng trải, rất bình tĩnh hỏi bà tử: "Rốt cuộc là tình hình thế nào?"

Bà tử đó tức giận nói: "Nghe giống như là nữ nhân bên ngoài của Quốc công gia, gây náo loạn nói rằng mình có thai, nhất quyết đòi Quốc công gia cho một danh phận."

Lời này chưa dứt, chỉ nghe thấy một nữ tử từ cổng hoa xông vào: "Nếu ngươi không làm chủ được, vậy thì ta sẽ hỏi nàng ta. Nàng ta là trưởng nữ chính thất của Văn Quốc công, liệu có thể nhẫn tâm nhìn con ruột của phu quân lưu lạc bên ngoài không."

May mà hai bà tử lực lưỡng kịp thời ngăn lại.

Nữ tử này rõ ràng đã nhắm đúng thời cơ, dùng đứa trẻ để uy h**p phu thê Văn Như Ngọc, ý đồ đòi một danh phận.

Văn Như Ngọc tức giận đứng bật dậy, vung tay áo dài định mắng, nhưng lại bị Văn phu nhân ngăn lại. Văn phu nhân vuốt lại tay áo, bình tĩnh ra lệnh: "Để nàng ta vào." Sau đó liền cúi người với Tuân phu nhân: "Làm phiền tiệc mừng thọ của quý phủ, lão thân xin lỗi ở đây."

Văn phu nhân và Văn Quốc công có uy tín lớn, Văn Quốc công cũng là người đứng đầu trong quân đội. Lão phu nhân hôm nay đến dự tiệc đã là rất nể mặt, Tuân phu nhân không dám có nửa phần trách cứ, vội nói: "Là ta không phòng bị, làm kinh động đến quý khách, người phải xin lỗi cũng là ta."

Văn phu nhân cảm kích gật đầu.

Bên này Tuân phu nhân lớn tiếng ra lệnh: "Chỉ cho một mình nàng ta vào, các nam khách còn lại xin tránh mặt."

Bà tử nhận lệnh buông tay, để nữ tử đó vào sân.

Mọi người tò mò nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo màu hồng đào, đôi mắt long lanh ngấn lệ, mặt đầy vẻ hoảng sợ bước vào. Nàng ta búi tóc ngã ngựa, y phục không sang trọng nhưng vô cùng sặc sỡ, rõ ràng là phong cách của những nơi trăng hoa bên ngoài.

Ai nhìn dáng vẻ đó của nàng ta cũng chỉ thấy đáng thương. Nhưng nếu nhìn kỹ, sâu trong đáy mắt không có nửa phần hoảng sợ, có thể thấy là một nữ tử đã từng lăn lộn trong chốn giang hồ, tâm địa sâu xa.

Văn phu nhân một mắt đã nhìn thấu nàng ta, bình tĩnh ngồi hỏi: "Ngươi là ai, có ý đồ gì, nói hết ra."

Nữ tử đó quỳ giữa hoa sảnh, trước tiên dập đầu mấy cái với Văn phu nhân, rồi khóc lóc kể lể.

"Tiểu nữ tử họ Liễu, người Thái Nguyên, sau đó theo cữu cữu đến kinh thành làm ăn, không may gặp được Thành Quốc công. Lúc đó ta đâu biết thân phận của người ấy, côn đồ trên đường phố bắt nạt ta, người ấy ra tay giúp ta dạy dỗ. Việc kinh doanh của cữu cữu ta gặp khó khăn, người ấy tiện tay hỗ trợ. Mấy lần nói với ta muốn cưới ta qua cửa. Ta tự biết người ấy có thê tử, tuyệt đối không chịu đồng ý. Nào ngờ có một lần ta bị người ta…"

Nói đến đây, nàng ta khóc nức nở.

Văn phu nhân thấy vậy liền quát lớn: "Tiệc mừng thọ của thủ phụ đương triều, ngươi lại ở đây khóc lóc, ta sẽ cho người trói ngươi đến kinh triệu phủ hỏi tội."

Liễu thị đó sợ đến mức run rẩy vội vàng ngưng khóc: “Ta bị người ta hạ thuốc, vừa vặn gặp phải người ấy, qua lại vài lần liền bị người ấy chiếm đoạt. Tiếc thay người ấy chỉ biết lừa gạt thân thể ta, vốn dĩ không chịu đón ta về phủ. Ta vốn cũng nghĩ, coi như là báo đáp người ấy, nào ngờ lại có thai, bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này, xin phu nhân thương xót ta, cho ta một nơi dung thân, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân.”

Văn Như Ngọc tức giận cười lạnh một tiếng,

“Ngươi đâu phải bị người ta hãm hại, ta thấy ngươi là kẻ trộm hô bắt trộm.”

Tuân phu nhân nghe đến đây, tay dưới tay áo không tự chủ mà run lên mấy cái, mồ hôi trên trán rịn ra.