Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 316

Chương 316

Hắn nhàn nhạt ra lệnh: "Đi đến hậu viện tìm phu nhân, bảo nàng vẽ lại chân dung của ngoại tổ phụ."

Chỉ dựa vào chữ viết không thể xác định được, có được chân dung và đặc điểm thì có thể có mục tiêu rõ ràng hơn.

Vương Phàm nhanh chóng rời khỏi thư phòng, men theo ánh sáng mờ ảo đi đến Thanh Huy Viên.

Lập tức cho bà tử gác cửa đi mời Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê đêm qua đến tận nửa đêm mới ngủ được.

Những gì cần nói nàng đã nói, những gì có thể thẳng thắn cũng đã thẳng thắn. Nếu Bùi Mộc Hành không thể hiểu, nàng cũng không còn cách nào khác.

Ban đầu lo lắng cho ngoại tổ phụ nên trằn trọc khó ngủ, sau lại nghĩ có tin tức cũng là chuyện tốt, nửa đêm cuối cùng cũng ngủ ngon. Lúc này bị Trần ma ma vừa mới thức dậy lay tỉnh, nghe tin Vương Phàm đến, chắc chắn có chuyện quan trọng, không nói hai lời liền lật người dậy, vội vàng mặc y phục rồi gọi Vương Phàm vào. Vương Phàm truyền đạt lại ý của Bùi Mộc Hành, Từ Vân Tê liền vẽ ngay một bức tranh, lại dặn dò thêm nhiều chi tiết.

"Đây là ám hiệu giữa ta và ngoại tổ phụ, ngươi chỉ cần phát ra ám hiệu, người nhất định sẽ có hồi âm."

Vương Phàm cầm bức tranh trở lại thư phòng, Bùi Mộc Hành liếc nhìn một cái cũng không nói gì, lập tức dàn binh bố trận, cho người chia ra đến Thông Châu và Doanh Châu tìm người.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Bùi Mộc Hành không thể ngồi yên được. Sáng sớm đã lên triều, không thể không nói, sự thận trọng của Phạm thái y là có lý. Dù Bùi Mộc Hành biết rõ có liên quan đến cung đình, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn định tìm Tuân Duẫn Hòa để bàn bạc, thương lượng ổn thỏa rồi mới tùy cơ hành sự.

Đúng vào lúc này, triều đình lại xảy ra một chuyện. Các vị hoàng đế trong lịch sử, để biểu dương công lao của mình đều có ý định noi theo Tần Thủy Hoàng lên núi Thái Sơn phong thiện. Đương kim Thánh thượng cũng vậy, đặc biệt là khi người đã già yếu, sợ không còn nhiều thời gian, ý định này lại càng sâu sắc hơn. Nhưng Hoàng đế cũng biết rõ, quốc khố không dư dả, phong thiện vừa tốn công vừa tốn của, không dám dễ dàng thực hiện. Có người nhận ra ý định của Hoàng đế, liền đề nghị Hoàng đế cho người đến Thái Sơn tế lễ để cầu phúc cho đế vương, Hoàng đế đồng ý.

Các quan viên ủng hộ phe Bùi Tuân nhân cơ hội này nhao nhao dâng sớ, khẩn cầu Hoàng đế lập đích tử của Trung Cung làm thái tử, cho phép Bùi Tuân đến Thái Sơn thay người tế lễ.

Bùi Mộc Hành nhìn thấu đây là mưu kế của Bùi Tuân, sao có thể để hắn ta được như ý. Hắn quá hiểu lòng nghi kỵ của đế vương, bèn làm ngược lại, âm thầm ra hiệu cho các quan viên phe mình phụ họa, ngay cả Yến Bình cũng dâng một tờ sớ ủng hộ Bùi Tuân. Thế là tốt rồi, chúng khẩu thước kim, vị đích tử của Trung Cung này đã là hô phong hoán vũ, đợi đến khi Bùi Tuân lên làm thái tử, trong mắt các triều thần còn có Hoàng đế không?

Bùi Tuần đứng giữa đại điện, nở một nụ cười lạnh.

Hành động này quả nhiên đã khơi dậy sự phản cảm của Hoàng đế. Đúng lúc này, Tần Vương nhảy ra phản đối: "Chân của thập nhị đệ vừa mới khỏi không lâu, đi đường xa không có lợi cho việc hồi phục. Hay là để nhi thần thay phụ hoàng đi tuần."

Để Tần Vương đi là không thể, sắc mặt Hoàng đế lười biếng thuận theo: “Ngươi nói không phải không có lý, Tuân nhi vẫn nên ở lại kinh thành dưỡng thương là hơn. Thôi được…” Ngón tay thô ráp của Hoàng đế gõ gõ lên ngai vàng bàn long, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tuân Duẫn Hòa.

"Tuân khanh là đứng đầu trăm quan, ngươi thay trẫm đến Thái Sơn, thay trẫm, thay cho con dân thiên hạ, thay cho xã tắc Đại Tấn tế lễ cầu phúc."

Cứ như vậy, Tuân Duẫn Hòa bị điều đi khỏi kinh thành, Bùi Mộc Hành không có cơ hội nói chuyện chi tiết với ông ta về chuyện của Chương lão gia tử, đành phải tạm gác lại.

Trong lòng bực bội, sao có thể muốn về phủ.

Đêm nay Bùi Mộc Hành cũng nghỉ lại ở công thư phòng.

Từ Vân Tê không phải là không quan tâm đến động tĩnh của Bùi Mộc Hành. Đến giờ tan làm, nàng liền cho Trần ma ma đến tiền viện hỏi. Khoảng chập choạng tối, Trần ma ma mặt mày xám xịt trở về, ánh mắt u ám nhìn nàng: "Hôm nay gia không về."

Từ Vân Tê cũng không nghĩ nhiều, dù sao Bùi Mộc Hành cũng thường xuyên không về phủ.