Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 394

Chương 394

Hoàng đế nghe đến đây, ánh mắt từ từ nheo lại, sắc mặt tái mét, cảnh tượng mất đi nữ nhi năm đó vẫn còn hiện rõ mồn một. Nữ nhi bé nhỏ đó cuộn tròn trong lòng ông, không màng đến mạng sống của mình đang nguy kịch, thậm chí còn cười an ủi ông.

"Phụ hoàng đừng khóc, phụ hoàng đừng khóc, nữ nhi sẽ ở trên trời nhìn người…"

Nàng mỉm cười nhắm mắt trong lòng ông.

Vì thế, ông suýt nữa đã rút kiếm chém Hi Vương.

"Sau đó thì sao? Ngươi đã phát hiện ra điều gì?" Hoàng đế hỏi bằng giọng vô hồn.

Trong mắt Chương lão gia tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Ta phát hiện tư thế chết của sư phụ rất kỳ lạ, có một ngón tay của ông vẫn luôn đặt ở khoang bụng, dường như đang ám chỉ điều gì đó."

"Tính tình ta không tốt, chưa bao giờ dễ dàng tin người, tên họ Phạm đó nói năng lấp lửng, khắp nơi đều toát ra vẻ kỳ lạ. Trong lòng ta đầy nghi ngờ, định đợi sư mẫu liệm cho sư phụ thì tự mình xem xét, nhưng chuyện còn kỳ lạ hơn đã xảy ra. Vị Phạm thái y đó để tỏ lòng thương tiếc, đã quyết định tự mình liệm, không chỉ vậy, Phạm thái y còn ám chỉ với sư mẫu, nói rằng chuyện này có liên quan đến Minh Nguyệt công chúa, nếu không muốn bị liên lụy, Liễu gia tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Vì vậy, Liễu gia thậm chí không dám tổ chức tang lễ, đã vội vàng đưa linh cữu của sư phụ đến chùa Phật Môn ngoài thành…"

"Sư phụ đối với ta ơn nặng như núi, sao ta có thể để ông chết không minh bạch. Một đêm nọ, nhân lúc không ai để ý, ta đến chùa Phật Môn ngoài thành, lặng lẽ mở quan tài của sư phụ, ta đã rạch bụng ông ấy ra…"

Lão gia tử nói đến đây, cả người như bị ngâm trong nước đá, kinh hồn lạc phách.

"Ngươi đã phát hiện ra điều gì?" Ánh mắt hoàng đế căng thẳng.

Lão gia tử nghiến răng, nếp nhăn ở khóe mắt khẽ run, ánh mắt bắn về phía Phạm Như Quý đang đứng chờ ở bên cạnh.

"Ta phát hiện sư phụ hoàn toàn không phải chết đột ngột, mà là bị người hạ một loại kịch độc có tên là Thiên Cơ. Loại độc này không màu không vị, sau khi uống vào sẽ tức ngực khó thở, tứ chi co giật, triệu chứng giống hệt như chết đột ngột. Nếu ta không đoán sai, kẻ hạ độc ông ấy chính là phụ thân của vị Phạm thái y này, từng là Viện sứ của Thái y viện, Phạm Thanh Sơn!"

Phạm Như Quý thân thể mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất nói: "Ngươi nói bậy, ngươi vu khống," trong mắt ông ta xen lẫn sự hoảng sợ và kinh ngạc, gào thét đến khàn giọng: "Phụ thân ta và Liễu thái y là bạn bè chí cốt, sao có thể hại mạng ông ấy?"

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, liếc nhìn hoàng hậu ngồi phía trước Phạm Như Quý.

"Phụ thân của ngươi đương nhiên không có động cơ hại sư phụ ta, nhưng nếu là do kẻ chủ mưu phía sau uy h**p ông ấy làm thì sao?"

Phạm Như Quý họng nghẹn lại.

Hoàng đế theo ánh mắt của ông nhìn sang hoàng hậu, thần sắc u ám: "Kẻ chủ mưu mà ngươi nói chính là hoàng hậu sao?"

Ánh mắt lão gia tử trầm xuống: "Đúng vậy, vì Phạm thái y và Liễu thái y đã phát hiện ra bí mật không thể nói ra của hoàng hậu nương nương. Lúc này Phạm thái y thông minh hơn, biết rằng hoàng hậu sẽ không tha cho ông ấy, nên đã chủ động thay bà ta xử lý Liễu thái y, giữ lại mạng sống của mình."

Phạm Như Quý không dám tin sự thật là như vậy, càng không thể chấp nhận hình tượng vĩ đại của phụ thân mình sụp đổ. Ông ta lẩm bẩm lắc đầu: "Không, không phải, nhất định không phải như vậy…"

Lão gia tử không chút lưu tình đập tan ảo tưởng cuối cùng của ông ta.

"Nếu không phải như vậy, tại sao một năm sau phụ thân của ngươi lại tự tử trong phủ? Tại sao đệ tử của sư phụ ta người thì chết, người thì bệnh, từng người một biến mất không dấu vết? Tình hình của Liễu gia năm đó, trong lòng ngươi nên rõ chứ? Người sáng mắt đều cho rằng là do bệ hạ không vừa mắt Liễu gia, nên đã trút giận lên Liễu gia. Nhưng thực tế là, kẻ chủ mưu phía sau sợ chuyện của Liễu gia bị tiết lộ, đã tìm đủ mọi cách để giết người, còn ta để thoát thân, đã tương kế tựu kế, giả chết trốn khỏi kinh thành, làm cướp, nửa năm sau mới đón nữ nhi đang ở quê về bên cạnh, đưa nàng đi xa khỏi kinh thành, đến Kinh Châu ẩn náu."

Phạm Như Quý không chịu đựng nổi sự thật đau đớn, khóc nức nở nằm rạp xuống đất không dậy nổi.

Hoàng đế tức đến nỗi ngực run lên: "Ngươi nói gì? Phạm Thanh Sơn là tự tử? Ai, chỉ dựa vào…" ông chỉ vào hoàng hậu đang thờ ơ như núi: "Dựa vào nàng ta mà dám một tay che trời, hại chết trọng thần của trẫm?"

Hoàng đế không cho rằng hoàng hậu lúc đó có năng lực này.