Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 30

Chương 30

Yến Bình liếc nhìn Thái tử mặt mày đen sì ở trên, nói nhỏ: "Tuân theo dụ chỉ của Thái tử điện hạ, phái một vị thiêm đô ngự sử đến Thông Châu."

Dưới kia không biết ai khẽ hừ một tiếng: "Một bát nước cũng cố gắng bưng cho bằng, không hổ là lão hồ ly…"

Yến Bình đứng thẳng người lui sang một bên, làm như không nghe thấy.

Hoàng đế lại liếc nhìn người đó, chính là hoàng tam tử Trần Vương.

Tần Vương thấy cữu cữu mình bị người ta công khai chế giễu, đang định mắng Trần Vương, thì bị Yến Bình dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.

Thấy hoàng đế sắp đồng ý với Yến Bình, Bùi Mộc Hành đứng bên dưới tay vịn bên trái của hoàng đế, từ từ bước lên, đến trước mặt hoàng đế nói nhỏ: "Tổ phụ, đã là ba khắc giờ Ngọ rồi, bữa sáng người cũng không dùng được bao nhiêu. Bây giờ không vội bàn án, dùng bữa trưa trước đã. Sức khỏe của người còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Gò má của hoàng tôn trẻ tuổi trắng như sứ, như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, hoàn hảo không tìm thấy một tì vết. Giọng nói trong trẻo như ngọc, như có thể gột rửa đi bầu không khí căng thẳng trong điện.

Ánh mắt hoàng đế chuyển sang hắn, sắc mặt có phần dịu đi. Ông giơ tay để hắn và thái giám bên cạnh đỡ dậy, quét mắt nhìn khắp điện: "Dùng bữa trước đã."

Bùi Mộc Hành đỡ ông đến điện bên trái dùng bữa, các đại thần khác ở lại chính điện của Văn Chiêu điện ăn cơm chung.

Hoàng đế vừa đi, Tần Vương và Thái tử liền khẩu chiến, không ai nể mặt ai.

Trong điện bên, Bùi Mộc Hành và Tư lễ giám chưởng ấn Lưu Hi Bình cùng nhau hầu hạ hoàng đế dùng bữa.

Hoàng đế chậm rãi uống một ngụm canh sâm, nhìn Bùi Mộc Hành hỏi: "Hành nhi, ngươi thấy nên phái ai đến Thông Châu là thích hợp?"

Bùi Mộc Hành từ từ gắp những món ăn mà thái giám đã thử qua vào đĩa nhỏ trước mặt hoàng đế, để ông lần lượt nếm thử. Nghe những lời này, sắc mặt hắn không có chút dao động nào, chỉ lui lại một bước cúi đầu nói: "Nhi thần còn trẻ, không hiểu chính sự, chỉ theo hoàng tổ phụ học hỏi, viết văn thư, không dám tùy tiện bàn luận triều chính."

Hoàng đế vừa gắp thức ăn vừa cười: "Trẫm cho phép ngươi nói, ngươi cứ mạnh dạn nói."

Bùi Mộc Hành mặt lộ vẻ khổ sở, vén áo quỳ xuống: "Trong điện, Thái tử điện hạ và Tần Vương tranh cãi không dứt, người lại ở điện bên này làm khó nhi thần, khiến nhi thần vô cùng hoảng sợ. Nếu người nhất định phải trách phạt nhi thần, thì cứ để nhi thần đi đi."

Ai cũng biết, Bùi Mộc Hành đây là bị hoàng đế ép đến mức không còn cách nào khác nên mới nói lời tức giận.

Hoàng đế lại đột nhiên sâu sắc nhìn hắn, đôi mắt xám tro lóe lên ánh sáng tinh tường.

Nếu theo lời Thái tử, phái một vị thiêm đô ngự sử e rằng sẽ chỉ là chuyện nhỏ làm ầm ĩ. Còn theo ý của Tần Vương, đó là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Cả hai đều không phải là điều hoàng đế muốn thấy.

Khi Bùi Mộc Hành nói để hắn đi, hoàng đế đột nhiên nghĩ ra một phương án trung hòa.

Một lát sau, hoàng đế hạ chỉ, để Thập nhị vương Bùi Tuần đến Thông Châu điều tra vụ án này.

Thập nhị vương Bùi Tuần là nhi tử duy nhất của kế hậu hiện tại, trong triều có địa vị cao quý, nổi tiếng là Tiêu Dao vương. Hắn ta thường ngày nhàn rỗi, không tham gia vào các phe phái, sẽ không thiên vị Thái tử, cũng không nghe theo Tần Vương. Để hắn ta đến Thông Châu là thích hợp nhất.

Thánh chỉ vừa xuống, sự ồn ào trong điện lập tức im bặt. Hoàng đế quay về Phụng Thiên điện nghỉ trưa, để lại Bùi Mộc Hành và Tư lễ giám chưởng ấn tuyên đọc thánh chỉ. Sau khi Thập nhị vương Bùi Tuần nhận thánh chỉ, hắn ta vén tay áo tiến lên túm lấy tai Bùi Mộc Hành: "Có phải là thằng nhóc con nhà ngươi hại ta không? Ta đang yên lành ở kinh thành ăn Tết, ngươi lại hại ta phải đến Thông Châu?"

Lúc này, cả Thái tử và Tần Vương đều nghi ngờ nhìn sang.

Bùi Mộc Hành tự biết mình hầu vua, các phe phái trong triều đều chú ý đến hắn. Để rửa sạch nghi ngờ, hắn công khai cười khổ nói: "Đâu có, bệ hạ hỏi ý của ta, ta nào dám nói nhiều, liền quỳ xuống nói ‘hoàng tổ phụ nếu làm khó nhi thần, thì cứ để nhi thần đi đi’. Hoàng tổ phụ có lẽ thấy ta không gánh vác được trọng trách, nên đã chọn vương thúc."

Thập nhị vương Bùi Tuần đương nhiên hiểu rõ ý của hoàng đế, cầm thánh chỉ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, hừ một tiếng với Bùi Mộc Hành: "Món nợ này ta ghi lại trước đã!"