Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 196

Chương 196

Một niềm vui tột cùng dâng lên trong lòng, Tuân Duẫn Hòa hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên bàn.

Trịnh các lão thấy vậy thì kinh hãi, ông ta và Tuân Duẫn Hòa quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy.

"Thuật Chi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tuân Duẫn Hòa cố gắng kìm nén cảm xúc cuộn trào, từ từ nắm chặt hai lá bùa trong lòng bàn tay, đôi mắt vốn bình tĩnh, thản nhiên giờ đây như bị nước mùa thu nhuộm đẫm, lấp lánh ánh nước. Ông ta ngước mắt nhìn Trịnh các lão một lúc lâu, mới kìm nén nói từng chữ một: "Bệ hạ đã hẹn ta tối nay thương nghị chuyện cải cách, ta e là không đi được, phiền ngươi thay ta xin lỗi bệ hạ, ta phải ra khỏi cung một chuyến."

Ngay lập tức, Tuân Duẫn Hòa không kịp thay quan phục, sải bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Chuyện gì có thể khiến một Tuân Duẫn Hòa luôn quên ăn quên ngủ mà bất chấp lệnh triệu kiến của hoàng đế để ra khỏi cung.

Trịnh các lão thực sự rất tò mò, đuổi theo sau ông gọi mấy tiếng: "Này, ngươi đi đâu! Ngươi đi làm gì, ta biết trả lời bệ hạ thế nào!"

Vạt áo tung bay được ánh chiều tà chiếu rọi đến chói mắt, trong đầu Tuân Duẫn Hòa tràn ngập hàng ngàn ý nghĩ, không kịp trả lời ông.

Thậm chí không dám nghĩ rốt cuộc chuyện này là như thế nào, chỉ mong nàng thật sự còn sống.

Lưu Phúc nhanh chóng đi theo ông ta, giữa đường thấy sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, cảm xúc biến đổi khôn lường, vô cùng ngạc nhiên, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi cùng ông ta đến Ngọ Môn.

"Lão gia, chúng ta đi đâu?"

Tuân Duẫn Hòa chỉ lo cúi đầu đi thẳng về phía trước, lại không biết đi đâu tìm Tình nương. Ông ta dừng lại nhìn quanh, bốn phía đều là những bức tường cung điện dài sâu, gió chiều bao la thổi tới, ông ta như một con thú bị nhốt dưới tường cung, không tìm thấy lối ra. Sau một thoáng mờ mịt, đầu óc ông ta nhanh chóng vận hành, thở hổn hển nhìn lá bùa trong tay, hỏi: "Hôm nay trong thành có chùa nào có trò vui không?"

Lưu Phúc suy nghĩ một lát: "Chùa Thanh Sơn ngoài thành, nghe nói Minh Viễn đại sư hôm nay lập đàn xem tướng, trong thành không ít quan quyến đều đến đó xem náo nhiệt."

Tuân Duẫn Hòa nhìn ánh chiều tà trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ đan xen trên gương mặt nho nhã của ông ta, trong mắt ông ta kìm nén vài phần xao động.

Nếu Tình nương thật sự còn sống, có phải cũng có nghĩa là nữ nhi cũng còn sống… không, ông ta không dám nghĩ, cánh tay đeo vòng bạc hiện ra trước mắt, Tuân Duẫn Hòa nhắm chặt mắt, ép mình đè nén cơn đau nhức trong hốc mắt, sau đó quay người lên ngựa, phi nhanh ra ngoài thành.

Bùi Mộc Hành vừa bước ra khỏi Ngọ Môn, liền thấy một bóng người màu đỏ thẫm lướt qua trước mặt.

"Ơ, đó không phải là Tuân các lão sao?" Hoàng Duy bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng như vậy?"

Hôm nay là ngày trọng đại của Từ Vân Tê, Bùi Mộc Hành không có tâm trí lo chuyện khác: "Đã chậm trễ một chút rồi, e rằng phu nhân chờ lâu, chúng ta đi nhanh lên."

Vừa đi đến dưới lầu thành, phía sau truyền đến một tiếng gọi gấp gáp.

"Quận Vương xin dừng bước, Quận Vương xin dừng bước."

Là giọng của một thuộc quan trong Đô Sát Viện.

Bùi Mộc Hành vội vàng quay người lại, đứng thẳng người hỏi lớn: "Chuyện gì vậy?"

Thuộc quan đó thở không ra hơi chạy đến trước mặt hắn.

“Bẩm Quận Vương, một khắc trước, có người ở ngoài Chính Dương Môn gõ trống Đăng Văn, tố cáo đương kim Thủ phụ sủng ái tiểu thiếp diệt thê, dung túng tiểu thiếp giết thê tử để lên vị!”

"Cái gì?"

Giọng Hoàng Duy nhất thời cao vút lên: “Sao có thể? Trong Tuân phủ các lão đến thị thiếp còn không có, lấy đâu ra sủng ái tiểu thiếp diệt thê!”

Sắc mặt Bùi Mộc Hành cũng vô cùng khó coi.

Lúc này công khai công kích Tuân Duẫn Hòa chỉ có thể là Tần Vương.

"Tờ cáo trạng đâu?"

"Thi các lão không có ở đây, là Phó Đô Ngự sử đang cầm tờ trạng, chờ người về quyết định!"

Bùi Mộc Hành nhanh chóng quay lại Đô Sát Viện, nhận lấy tờ trạng từ tay Phó Đô Ngự sử, không kịp xem kỹ đã ra lệnh ngắn gọn: "Trước tiên hãy ém chuyện này xuống, ta đi gặp thánh thượng ngay!"

Tần Vương rõ ràng là đã cùng đường bí lối rồi.

Cũng không nghĩ xem, lúc này tấn công tân Nội các Thủ phụ, khác nào nhổ râu rồng.

Quả nhiên, khi Bùi Mộc Hành trình tờ trạng lên, hoàng đế tức giận đến nỗi cầm một cái nghiên mực ném xuống đất.

"Đồ khốn nạn!"

"Người đâu, truyền Tần Vương, trẫm muốn hỏi xem, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì!"