Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 193

Chương 193

Chương thị không dám nhận, đang định đáp lễ thì lại bị Bùi Mộc San ngăn lại: “Người là thân mẫu của tẩu tẩu, cũng giống như trưởng bối của ta, đâu có quy củ trưởng bối hành lễ với vãn bối.” Không đợi Chương thị phản bác, nàng ta lại mặt mày ủ rũ nói với Từ Vân Tê:

“Tẩu tẩu, chúng ta đến muộn rồi, năm nay người còn đông hơn năm ngoái. Lúc tiểu đồng của Vương phủ đến đây xếp hàng, phía trước đã có hơn trăm người rồi, nghe nói có người đã đến đây chờ từ hôm kia.” Bùi Mộc San mặt như đưa đám: “Đại tẩu đã sắp xếp khách viện rồi, tẩu tẩu dìu thím đến đó nghỉ ngơi trước đi, đến lượt chúng ta rồi hẵng qua.”

Minh Viễn đại sư có một quy tắc khi xem tướng cho người khác, đó là trước mặt Phật tổ chúng sinh bình đẳng, bất kể sang hèn đều phải xếp hàng chờ đợi. Chính vì điều này mà không ai không phục người, lệnh bài của Tần Vương phủ cũng không có tác dụng, huống chi là Hi Vương phủ.

Nữ nhi hành động l* m*ng, Từ Vân Tê lại có vẻ không am hiểu thế sự nên Hi Vương phi không yên tâm nên đã phái Tạ thị đến giúp đỡ. Tạ thị quả nhiên rất có năng lực, sớm đã sắp xếp xong khách viện để mọi người nghỉ trưa.

Một nhóm người đi vòng qua Đại Hùng Bảo Điện đến khách viện phía tây của chùa Thanh Sơn, Từ Vân Tê cùng Chương thị nghỉ ngơi trong viện, Bùi Mộc San dẫn Tiêu Phù đi thưởng hoa ở hậu sơn, mỗi canh giờ lại cho người đến Đại Hùng Bảo Điện xem tình hình, đến giờ Mùi vẫn chưa đến lượt Vương phủ, Bùi Mộc San liền thay đổi ý định, quay lại bàn bạc với Từ Vân Tê.

"Tẩu tẩu, hôm nay là sinh thần của tỷ, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, hay là xuống núi đi dạo phố trước, ngày mai lại đến."

Chương thị hiếm khi quyết đoán một lần: "Không được, mỗi năm sinh thần chỉ có một ngày, lại vừa vặn gặp được Minh Viễn đại sư xem tướng, có thể thấy là duyên phận của Tê nhi, chúng ta cứ đợi thêm, cho dù đến đêm cũng không sao."

Bùi Mộc San không tiện từ chối Chương thị, bèn sang bên cạnh tìm trưởng tẩu Tạ Vận Di, nhờ nàng ta sắp xếp chỗ ngủ qua đêm.

Mọi động tĩnh của Từ Vân Tê đều được tai mắt báo cáo cho Tuân phu nhân. Trụ trì chùa Thanh Sơn rất nể mặt phu nhân của tân Thủ phụ, đặc biệt dành cho bà một gian Phật thất. Tuân phu nhân trong lòng phiền muộn, cứ mân mê chuỗi hạt niệm kinh không ngừng, lão ma ma nhận được tin tức liền đến báo cho bà.

"Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, đợi trời tối là chúng ta có thể hành động."

Tuân phu nhân trong lòng vẫn không yên, mở mắt nhìn bà ta: "Ta vẫn sợ… sợ dễ bị lộ, đây không phải là một sơn thôn nhỏ ở Giang Lăng, nàng lại có thân phận là Quận Vương phi, Bùi Mộc Hành nhất định sẽ điều tra."

Lão ma ma sắc mặt âm trầm: "Lão nô đã sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ vẹn toàn không chút sai sót."

"Nhưng mà…"

"Không có nhưng mà gì cả!" Lão ma ma trước tiên cắt lời bà, sau đó lại vỗ vai bà, nhìn bà thật sâu, giọng nghẹn ngào nói: "Nếu chẳng may bị phát hiện, cũng có lão nô gánh vác. Tiểu thư, không giấu gì người, lần này lão nô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mọi chuyện đều do lão nô gánh chịu, tuyệt đối không liên lụy đến người và tiểu tiểu thư."

Tuân phu nhân nghe vậy lập tức kinh ngạc, chuỗi hạt trong tay trượt xuống, rơi xuống đất: "Sao có thể như vậy được?"

Lão ma ma đưa tay ôm Tuân phu nhân vào lòng, nước mắt như mưa: "Tiểu thư, lão thái thái mất sớm, người là do một tay lão nô nuôi lớn, trong lòng lão nô coi người như nữ nhi ruột thịt. Năm đó ở kinh thành, người cũng là một thiên chi kiêu nữ, sau này lão thái gia bị giáng chức, trở về Kinh Châu, người đường đường là nữ nhi của Phó Nhị Hàn Lâm Viện, lại để mắt đến một tên thư sinh nhỏ bé, ông ta lại không biết điều, lão nô thật sự cảm thấy bất bình thay cho người…"

"Uất ức chịu đựng nhiều năm như vậy, sao có thể để đôi mẹ con đó phá hỏng chuyện vào lúc phong quang nhất, lão nô đã sống sáu mươi tuổi, cũng đủ rồi, một khi xảy ra chuyện, lão nô sẽ cắn chết nói là do mình ghen ghét Từ thị cướp đi phu quân của tiểu tiểu thư chúng ta, nên mới giết nàng để hả giận, tuyệt đối không liên lụy đến người."

Tuân phu nhân ôm lão ma ma khóc nức nở.

Khóc một hồi, chủ tớ hai người lau đi nước mắt.

Tuân phu nhân bình tĩnh lại, ngước mắt hỏi bà ta: "Vị đạo bà kia đâu?"