Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.8/10 từ 17 lượt Từ Vân Tê chỉ là tham gia yến tiệc trong cung, trời xui đất khiến lại bị hoàng đế trong lúc say rượu chỉ hôn cho đệ nhất công tử kinh thành Bùi Mộc Hành. Ai nấy đều nói Từ Vân Tê gặp vân may lớn mới có thể trèo cao được thế, ngay cả trên dưới Từ gia cũng cho là như vậy. Nhưng thành hôn rồi, nàng mới biết Bùi Mộc Hành có một vị thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, hắn vốn dĩ định cưới nàng ta làm thê tử. Đêm tân hôn, Bùi Mộc Hành lạnh nhạt xa cách, cùng nàng đặt ra ba quy ước, Từ Vân Tê im lặng đáp ứng toàn bộ. Sau hôn lễ, cả hai tương kính như tân, sống những ngày tháng êm đềm phẳng lặng. Từ Vân Tê luôn luôn tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. … Bùi Mộc Hành là hoàng tôn được chú ý nhất đương triều, vốn dĩ danh môn khuê tú khắp kinh thành đều mặc hắn lựa chọn, cuối cùng lại bị hoàng tổ phụ vì say rượu nên tự ý ghép đôi, ban hôn hắn với một nữ nhi nhà quan lại bình thường. Cho dù trong lòng không vui, Bùi Mộc Hành cũng không thể không nhận chỉ. Ấn tượng của hắn về thê tử mới cưới chỉ có là, an tĩnh dịu dàng, an phận không quấn người. Sau đêm động phòng, hắn nhận ra nàng ngoài dung mạo xinh đẹp còn có tính cách đoan trang nhã nhặn, quản lý mọi chuyện trong nhà cẩn thận đâu vào đấy. Đã thế thì, dù xuất thân không cao thì hắn cũng bằng lòng nắm tay nàng đến cuối đời. Cho đến một lần yến tiệc xảy ra sự cố, hắn mới vô tình phát hiện, hoá ra trong lòng nàng còn có một “bạch nguyệt quang”… Bùi Mộc Hành tự nhận bản thân là người sát phạt quyết đoán, tình tình lạnh lùng xa các nên chưa từng đặt ai vào lòng. Thế nhưng lần này, hắn lại trằn trọc khó ngủ giữa đêm khuya, nếm trải đủ mùi vị “cầu mà không được”. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 29

Chương 29

Trống Đăng Văn vang lên, cả khu vực rung chuyển. Trống Đăng Văn do Đô Sát viện và Cấm vệ tư cùng quản lý. Cấm vệ tư trực thuộc hoàng đế, Đô Sát viện muốn ém nhẹm chuyện này cũng không được, lại liên quan đến vụ án kho lương Thông Châu và tri phủ Trần Minh Sơn. Binh bộ Thượng thư nghe tin, tức giận chạy đến trước mặt hoàng đế làm loạn. Cuối cùng hoàng đế triệu tập các đại thần nội các và các quan bộ trong Văn Chiêu điện nghị sự.

Giữa điện, Thái tử mặc áo bào màu vàng của người kế vị, cúi người đứng trước ngai vàng hình rồng, chậm rãi nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, luật pháp Đại Tấn có quy định, kiện tụng không được vượt cấp. Vượt một cấp đánh năm mươi roi, nếu không quản lý thì e rằng sau này tư pháp sẽ loạn, vụ án này nên giao cho Trực Lệ ty xử lý.”

Tất cả các vụ kiện tụng của quân dân, đều phải trình báo từ dưới lên, theo cấp châu huyện, phủ, án sát sứ, hai kinh trực lệ, vụ án kho lương Thông Châu này rõ ràng là vượt cấp. Thực tế, mỗi lần đến đánh trống Đăng Văn, mười lần thì chín lần đều là vượt cấp, hoàn toàn phụ thuộc vào cách triều đình xử lý.

Hoàng đế đã ngoài sáu mươi, tóc thưa thớt, nhưng đôi mắt vẫn tinh đại ca. Ông nghiêng người tựa trên chiếc gối màu vàng sáng, khẽ liếc nhìn Thái tử, ánh mắt dời đến Tần Vương đang cúi đầu im lặng dưới bậc thềm.

“Tần Vương, ngươi nói sao?”

Tần Vương nghe hoàng phụ hỏi, trước tiên ngước mắt nhìn hoàng đế, rồi liếc nhìn Thái tử, sau đó bước ra cúi người đáp: “Từ thời Ngụy, các triều đại đều đặt trống Đăng Văn. Sách Ngụy thư cũng chép ‘người có oan khuất thì đánh trống, công xa dâng tấu’. Thời Tống, cho phép dân chúng đánh trống Đăng Văn tố cáo oan khuất, để tỏ rõ sự thanh minh trong kiện tụng. Triều ta vì phụ vương nghiêm minh sáng suốt, các cấp tư pháp đều đầy đủ, trống Đăng Văn đã rất ít khi vang lên.”

“Chính vì vậy, lần này trống vang không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù chủ trang trại lương thực có hành vi vượt cấp, nhưng người ông ta kiện chính là quan phụ mẫu địa phương, đến kinh thành đánh trống Đăng Văn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Trống Đăng Văn nhiều năm không vang, lần này vang lên thì cả thiên hạ đều biết, xin bệ hạ nghiêm tra.”

Thái tử nghe những lời này của hắn ta, quay người nhìn chằm chằm hắn ta, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Ông ta kiện quan phụ mẫu không sai, nhưng trên Trần Minh Sơn, còn có Trực Lệ án sát sứ ty. Theo lời Tần Vương đệ, quan lại dưới trướng của phụ thân đều bao che cho nhau, chính sự không thông sao?”

Thái tử năm nay bốn mươi bốn tuổi, là nhi tử của tiên hoàng hậu, cũng là trưởng tử chính thất của hoàng đế. Hoàng đế trước nay luôn đặt nhiều kỳ vọng vào hắn ta, những năm đầu đã cho Thái tử giám quốc. Dù sao cũng đã ngồi ở vị trí đó mấy chục năm, Thái tử nhanh chóng nắm được kẽ hở trong lời nói của Tần Vương.

Tần Vương nheo mắt cười, chỉ vào ánh sáng rực rỡ ngoài điện: “Dân ý sôi sục ngoài cửa Chính Dương, mấy chục vạn binh sĩ biên giới đều đang nhìn, Thái tử điện hạ định xử lý thế nào?”

Thái tử hơi nghẹn lời.

Gần đây Đại Ngột lại có nhiều hành động, năm sau e rằng sẽ có một trận chiến lớn. Triều đình khẩn cấp điều lương, làm lộ ra chuyện kho lương Thông Châu. Ngọn lửa ở Thông Châu đó đã cháy đến mông khỉ của hắn.

Thái tử thấy hoàng đế nghi ngờ nhìn mình, tâm tư chợt động, liền thở dài nói: "Vụ án đương nhiên phải điều tra, Đô sát viện phái một vị ngự sử thất phẩm vẫn chưa đủ, có thể điều thêm một vị thiêm đô ngự sử qua đó. Ý của ta là, người đánh trống Đăng Văn này phải chịu roi vọt để giữ gìn kỷ cương."

Tần Vương còn muốn nói gì đó, hoàng đế ở trên liếc nhìn các vị đại thần trong điện: "Dương đô đốc, ngươi thấy nên làm thế nào?"

Dương Khang, hữu đô đốc của Ngũ quân đô đốc phủ, là nhạc phụ kiêm cữu cữu của Thái tử. Thấy Thái tử có ý định ém nhẹm vụ án Đăng Văn, đoán rằng vụ án này có liên quan đến Thái tử, mà dưới trướng ông có mấy chục vạn binh sĩ đang chờ lương thực của triều đình để qua đông.

Dương đô đốc cân nhắc một lúc, chắp tay nói: "Thần cho rằng, nên nhanh chóng điều tra ra sự thật vụ án, và điều lương thực đến biên giới."

Thái tử nhíu mày, khẽ trừng mắt nhìn Dương đô đốc. Dương đô đốc cúi đầu không để ý đến hắn.

Hoàng đế mí mắt rũ xuống, yên lặng nhìn Dương Khang một lúc, "ừm" một tiếng, cuối cùng nhìn về phía nội các thủ phụ Yến Bình: "Yến các lão, ý của ngươi là?"

Yến Bình là cữu cữu ruột của Tần Vương, đại ca ruột của Yến quý phi, với chức danh nội các thủ phụ kiêm Lại bộ thượng thư, thường ngày đối đầu với Thái tử và Dương đô đốc.

Yến Bình không nhanh không chậm tiến lên hành lễ: "Thần cho rằng, luật pháp không thể bị phế bỏ, người đánh trống đương nhiên phải xử lý theo luật. Vụ án ở Thông Châu cũng không thể chậm trễ, cần nhanh chóng điều tra làm rõ sự thật để cho dân chúng một lời giải thích."

Hoàng đế mỉm cười, lúc này mới từ từ vịn tay ngồi dậy, nghiêng người hỏi: "Vậy theo ý của ngươi, nên điều tra như thế nào?"