Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 544

Chương 544

“Lâm Thính, anh, hai người mau nhìn pháo hoa này này!” Đoạn Hinh Ninh gọi họ.

Không nhận được lời đáp, cô quay đầu lại.

Đoạn Linh rời khỏi Lâm Thính chỉ một giây trước khi Đoạn Hinh Ninh quay đầu. Hắn nhẹ nhàng xoay chiếc que pháo bông trong tay, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên môi Lâm Thính, vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của hắn.

Đêm Giao thừa đó, Lâm Thính đón năm mới trong phòng Đoạn Linh. Hắn cũng đón năm mới trong cô, mãi đến rạng sáng mới chầm chậm dừng lại.

Sáng sớm, trời còn mờ sáng, tiếng pháo hoa lại đứt quãng vọng vào. Phòng Đoạn Linh cách âm khá tốt, nhưng tối qua sau khi “làm chuyện đó” xong, Lâm Thính đã bảo hắn mở cửa sổ ra để mùi hương lan bớt. Đến giờ, cửa sổ vẫn chưa đóng, nên âm thanh vẫn lọt vào.

Cô bị tiếng pháo ồn ào đến mức phải lăn qua lăn lại mấy vòng, nhưng lười biếng không muốn dậy đóng cửa.

Đoạn Linh đứng dậy, đi đến đóng cửa sổ lại.

Đóng xong, hắn quay trở về giường, vùi đầu vào trước n.g.ự.c cô, môi răng kề sát trái tim cô, trao nhau hơi ấm. Rồi hắn ôm lấy cô, chui vào chăn, chăn ấm, thân thể cô cũng ấm.

Lâm Thính mở mắt, nhéo hắn một cái, rồi kéo chăn lăn về phía sát tường. Hắn bị buộc phải rời khỏi chăn và hơi ấm của cô.

Đoạn Linh lướt tay qua chăn, vòng lấy eo cô, kéo cô trở về, lại tiếp tục đắm chìm vào hơi ấm của hắn.

Cô bị hắn câu lấy eo nên nhột, những chỗ khác cũng như có như không cảm thấy ngứa ngáy. Lâm Thính theo thói quen đá hắn, Đoạn Linh liền giữ lấy chân cô, đưa lên vai, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn được.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thính đột nhiên reo lên, màn hình hiện: Mẹ.

Đoạn Linh buông chân cô ra, rồi rút người ra ngoài, cầm lấy điện thoại cô, đưa đến tai cô. Bên trong truyền đến giọng Lý Kinh Thu: “Con đi đâu thế? Sao không ở trong phòng?”

Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể: “Con… con đi ra ngoài.”

Lý Kinh Thu kinh ngạc: “Giờ chưa đến 7 giờ mà con đã ra ngoài rồi à?” Lâm Thính ở trường có giờ giấc sinh hoạt rất quy củ, nhưng khi về nhà thì lại thất thường. Trước nay đều ngủ rất muộn, trừ khi bà lên lầu và lôi cô dậy.

Lâm Thính nửa thật nửa giả mà nói: “Tiếng pháo lớn quá, con không ngủ được nên dậy sớm, thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Bà giục: “Đừng có đi lung tung, mau về nhà đi, chúng ta còn phải chúc Tết nữa.”

“Biết rồi ạ, con về ngay đây, đảm bảo năm phút nữa có mặt.” Lâm Thính ngồi dậy mang giày. Trong lúc cô nói chuyện điện thoại với Lý Kinh Thu, Đoạn Linh đã giúp cô dọn dẹp và mặc quần áo xong xuôi, giờ chỉ còn thiếu giày thôi.

Tắt điện thoại, Lâm Thính nói với hắn: “Anh đi ra ngoài xem phòng khách có ai không.”

Đoạn Linh đi đến chiếc thùng rác nặng trịch, liếc nhìn những chiếc túi đã qua sử dụng bên trong, rồi lấy một chiếc túi rác màu đen bọc lại, xách nó ra ngoài xem có ai không.

“Không có ai.”

Lâm Thính lén lút như một tên trộm, rón rén đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, cô đứng hình. Anh trai Đoạn Linh, Đoạn Lê Sinh, vừa lúc bước ra khỏi phòng, đối diện với hai người họ.

Đoạn Lê Sinh lớn hơn họ mười mấy tuổi, từ khi họ học cấp hai hắn đã vào đại học, lại còn học trường quân đội, rất ít khi về nhà. Sau này hắn vào quân đội, số lần về nhà lại càng ít ỏi. Năm nay là đặc cách được nghỉ phép về ăn Tết.

Hồi nhỏ, Lâm Thính hay đi theo Đoạn Hinh Ninh gọi Đoạn Lê Sinh là “anh cả” đã thành quen. Hôm nay gặp lại, cô theo thói quen buột miệng gọi: “Anh cả.”

Đoạn Lê Sinh nhìn cô một cái, rồi lại liếc mắt sang Đoạn Linh, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Hắn không nghi ngờ vì sao Lâm Thính lại từ phòng Đoạn Linh ra, chỉ nghi ngờ tại sao lại vào lúc này từ phòng Đoạn Linh ra.

Lâm Thính nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ: “Mẹ em bảo em sang gọi Đoạn Linh qua nhà em.”

Đoạn Lê Sinh hỏi: “Làm gì?”

Cô lén lút kéo vạt áo Đoạn Linh, nói dối mà không có kịch bản: “Nhà em muốn khiêng một cái bàn, nặng lắm, cần bốn người khiêng, nên con muốn Đoạn Linh qua giúp.”

Người trẻ tuổi khi cần giúp việc thường tìm người cùng lứa quen biết, chứ không tìm người lớn tuổi. Cô không tìm Phùng Diệp và ba Đoạn Linh ở tầng một, mà vượt qua cả ba mẹ hắn, lên tầng hai tìm hắn thì cũng nghe lọt tai.

Hơn nữa, hai người đều ăn mặc chỉnh tề, làn da lộ ra không có dấu hôn, cũng sẽ không dễ làm người khác liên tưởng đến những chuyện khác.

Đoạn Lê Sinh không nghi ngờ, hắn mỉm cười: “Vậy à, anh cũng đi giúp .”

“Không cần nhiều người thế đâu ạ, đủ rồi.” Nhà cô căn bản không cần khiêng bàn, nếu Đoạn Lê Sinh đi theo “giúp đỡ” thì sẽ lộ tẩy.

Đoạn Lê Sinh xắn tay áo, định xuống lầu băng qua sân viện sang nhà cô: “Không sao, thêm một người khiêng sẽ nhẹ nhàng hơn. Mà này, nhà em định khiêng bàn lên lầu hay xuống lầu thế?”

Lâm Thính vội ngăn hắn lại: “Thật sự không cần, anh mới về hôm qua, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt chứ.”