Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 190

Chương 190

Lâm Thính vội tìm một cái cớ: “Ngươi nhìn lầm rồi. Ta không nhìn Hạ thế tử. Ta nhìn cô nương họ Vương phía sau hắn kìa. Nàng ấy có một chiếc trâm cài rất đẹp, ta đang nghĩ lát nữa có nên hỏi nàng ấy mua ở tiệm nào không.”

Vương cô nương ngồi phía sau Hạ Tử Mặc đã từng gặp Lâm Thính một lần, nhưng không thân thiết.

Không biết Đoạn Linh có tin không, hắn bình thản nói: “Chiếc trâm cài đó quả thật không tệ, nhưng theo ta thấy, nó không hợp với Lâm Thất cô nương lắm.”

“Không hợp với ta sao?” Lâm Thính vốn không nhìn kỹ chiếc trâm của Vương cô nương, nghe Đoạn Linh nói vậy mới nghiêm túc quan sát, phát hiện đó chỉ là một chiếc trâm gỗ rất mộc mạc, thanh nhã.

Lâm Thính cảm thấy Đoạn Linh nói đúng, nó quả thật không hợp với nàng. Nàng thích những trang sức bằng vàng bạc hơn.

Ví dụ như chiếc trâm vàng lung linh kia.

Đoạn Linh thong thả v**t v* miệng ly trà: “Hạ thế tử có ý định đến Đoạn gia cầu hôn, muốn cùng Lệnh Uẩn thành hôn. Lệnh Uẩn có từng kể chuyện này với ngươi chưa?”

Lâm Thính cảm giác hắn đang âm thầm gõ nàng, nhắc nhở nàng đừng có ý đồ với Hạ Tử Mặc.

“Hôm nay ta mới nghe Lệnh Uẩn nhắc đến.”

Đoạn Hinh Ninh nghe được, cúi đầu xuống, gương mặt ửng hồng. Nàng khẽ vung tay Lâm Thính: “Nhị ca, Nhạc Duẫn, sao hai người lại nói chuyện này? Đừng nói nữa, nhỡ người khác nghe thấy thì sao.”

Đương sự đã không muốn nhắc đến, Lâm Thính tất nhiên sẽ không nhắc lại, nàng an phận mà ăn cơm.

“Ăn không nói, ngủ không nói” – câu này không thích hợp với một bữa tiệc mừng thọ. Khách khứa ai nấy đều có những tính toán riêng, không ít người đang tìm cơ hội để giao tiếp, thế nên người chuyên tâm ăn cơm rất hiếm. Lâm Thính miễn cưỡng tính là một trong số đó.

Sở dĩ nói là miễn cưỡng, bởi vì Đoạn gia hôm nay có mời gánh hát nổi tiếng kinh thành đến để mừng sinh nhật Phùng phu nhân. Gánh hát diễn ngay gần đó, nên nàng vừa ăn vừa xem hát, cũng không hoàn toàn chuyên tâm ăn cơm.

Còn về nhiệm vụ, nàng tạm thời vứt nó sang một bên, dù sao cứ suy nghĩ cả ngày cũng chẳng phải là cách giải quyết. Nhân sinh khổ ngắn, cứ hưởng thụ những thú vui trước mắt, đây mới là chân lý.

Lâm Thính ăn cơm được một nửa thì nghe thấy Phùng phu nhân gọi nàng khẽ khàng: “Nhạc Duẫn.”

Nàng nhìn sang.

Những vị khách xum xoe vây quanh Phùng phu nhân đã bị đuổi đi, giờ chỉ còn Đoạn phụ ngồi bên cạnh bà. Đoạn phụ trông khá giống Đoạn Linh, dù đã lớn tuổi nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt. Vẻ mặt hắn vẫn rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, có thêm một chút sắc bén.

Đoạn phụ theo phong cách khiêm tốn, ngay cả trong một ngày vui như hôm nay, ông cũng ăn mặc rất giản dị, một thân cẩm bào màu nâu sẫm, bên hông không có bất cứ món trang sức nào, chỉ đeo một chiếc đai lưng.

Ông cũng là người của Cẩm Y Vệ, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đương nhiệm, người đứng đầu Cẩm Y Vệ.

Đoạn phụ có một điểm khác với Đoạn Linh, đó chính là ông ít khi cười, lúc nào nhìn cũng không có biểu cảm, dường như từ khi sinh ra đã không biết cười.

Lâm Thính đã gặp Đoạn phụ hai lần.

Một lần là trong đám tang của con trai cả Đoạn Lê, và một lần là hiện tại.

Đoạn Hinh Ninh cũng ít khi nhắc đến phụ thân của mình với nàng, nên Lâm Thính không hiểu rõ về Đoạn phụ. Mặc dù không hiểu rõ nhưng nàng vẫn phải vấn an trưởng bối: “Phùng phu nhân, Đoạn lão gia.”

Phùng phu nhân mỉm cười nhìn Lâm Thính, giới thiệu nàng với Đoạn phụ: “Nàng là Lâm gia Thất cô nương ta từng kể với chàng, tên là Nhạc Duẫn.”

Đoạn phụ theo ánh mắt Phùng phu nhân nhìn sang nàng, khẽ gật đầu, không nói gì.

Nụ cười trên môi Phùng phu nhân hơi nhạt đi.

Ông ngồi gần Phùng phu nhân nên đương nhiên đã thấy điều đó. Đoạn phụ cuối cùng cũng mở miệng, thái độ bình thường: “Ta nghe nói ngươi là bằng hữu thân thiết của Lệnh Uẩn, quen biết từ khi còn nhỏ… cũng quen biết Tử Vũ?”

Lâm Thính ngồi khá xa, không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của họ. Nàng cung kính trả lời: “Đúng vậy, khi còn nhỏ con đã từng đến phủ.”

Đoạn phụ không hỏi thêm gì, chỉ bảo nàng ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.

Lúc này, khúc hát vừa kết thúc. Sau khi vấn an Đoạn phụ, Lâm Thính ngồi xuống và không ngẩng đầu lên ăn nốt bữa cơm. Nàng không hiểu vì sao lại có cảm giác như đang ra mắt cha mẹ chồng tương lai, cảm thấy vô cùng gượng gạo.

***

Đoạn phụ gọi Đoạn Linh, giọng vang như chuông đồng: "Tử Vũ."

Hắn nghe vậy, buông đôi đũa ngọc, ánh mắt dời về phía cha mình. Đoạn Linh khẽ cười, tư thái đoan chính, tựa một quân tử ôn hòa. Hắn bình tĩnh đáp: "Phụ thân."

Đoạn phụ nhìn thẳng vào hắn, giọng không nóng không lạnh nhưng lại chứa đầy uy thế: "Đã nhiều tháng rồi, vụ án Tạ gia đào phạm đã có tiến triển nào chưa?" Vụ việc Cẩm Y Vệ phụng mệnh bắt Tạ gia đào phạm vốn chẳng phải chuyện bí mật, vả lại ông chỉ hỏi về kết quả chứ không đi sâu vào chi tiết, nên không sợ người ngoài nghe thấy.

Lâm Thính đang ăn bỗng khựng lại. Tạ gia đào phạm, chẳng phải đang nhắc đến Tạ Thanh Hạc đó sao? Nàng lập tức dựng thẳng tai, tập trung lắng nghe.

"Vẫn chưa." Đoạn Linh đáp, khóe mắt khẽ liếc qua Lâm Thính, thấy nàng dừng ăn, thầm nghĩ, quả nhiên nàng rất quan tâm đến tin tức của Tạ Thanh Hạc. Vừa nghe thấy tên hắn, nàng liền quên cả bữa cơm.