Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 169

Chương 169

Tú bà nhìn Lâm Thính thêm vài lần, thấy tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, e là cho dù nàng không quen biết công chúa hay không có tiền, các tiểu quan cũng tình nguyện phục vụ: “Thôi, nô gia không quấy rầy cô nương nữa.”

Chờ khi tú bà đi khuất, Lâm Thính mới vội vàng mở cửa vào nhã gian, nhặt Tú Xuân đao trên đất đặt lên bàn, rồi bước nhanh đến sau tấm bình phong che chậu tắm: “Đoạn đại nhân, vẫn chưa đỡ hơn sao?”

Đoạn Linh nhìn nàng qua tấm bình phong, hắn cố kiềm chế cơn dục hỏa đang thiêu đốt, không muốn để bản thân lại mất kiểm soát.

“Lâm Thất cô nương hãy về đi.”

Hơi thở của Đoạn Linh vẫn còn hỗn loạn, Lâm Thính nghe rõ. Cùng lúc đó, một mùi máu tươi thoang thoảng bay đến, nàng không kịp nghĩ ngợi việc hắn còn chưa mặc y phục, lập tức bước qua tấm bình phong.

Khi nàng bước qua, Đoạn Linh kéo vội chiếc khăn, che ngang dưới eo, giấu đi thứ xấu xí kia.

Lâm Thính nhìn thấy vết thương cũ trên lòng bàn tay hắn bị đâm rách, máu tươi chảy len lỏi qua kẽ ngón tay, có vài giọt rơi vào chậu tắm.

Máu loang ra, dần dần nhuộm đỏ nước trong chậu.

“Đoạn đại nhân, mạo phạm.” Lâm Thính vội lấy khăn ra băng bó vết thương trên lòng bàn tay cho hắn. Vô tình lướt mắt xuống dưới nước, nàng bất chợt không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

Đoạn Linh chỉ khoác hờ chiếc khăn, cơ thể hắn không gầy gò mảnh khảnh mà săn chắc, rắn rỏi, đường cong nam tính mạnh mẽ. Lưng hắn có hai bả vai như cánh bướm, với một đường rãnh sâu hút vào giữa, cong cong rất đẹp. Hai bên hõm eo hơi trũng xuống.

Một vài giọt nước đọng lại trên xương quai xanh của hắn, không rõ là mồ hôi hay nước b*n r* từ chậu.

Lâm Thính cố gắng hướng ánh mắt lên phía trên xương quai xanh, tức là nhìn vào mặt hắn: “Đoạn đại nhân, ta thực sự không nghĩ ra cách nào. Nếu ngươi có cách, ta có thể giúp ngươi làm.”

Đoạn Linh khẽ nâng hàng mi ướt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc: “Không có cách nào.”

Nàng chạm phải ánh mắt hắn, lòng khẽ rung động.

Thật ra, vẫn còn một cách, đó là nàng giúp Đoạn Linh… Lâm Thính trải qua một hồi giằng xé nội tâm, cuối cùng vẫn tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Ai bảo chén trà kia là do nàng pha chứ?

Chuyện này liên quan đến nàng, Đoạn Linh vì nàng mà ra nông nỗi này. Lâm Thính là người hiện đại, không quá coi trọng những chuyện này, cũng không chán ghét việc thân mật với hắn, đành coi như là cứu người vậy.

Đoạn Linh gần như theo bản năng mà đáp lại nụ hôn, chủ động hé môi, để nàng tiến sâu hơn.

Tóc hắn xõa tung, thân trần ngồi trong chậu tắm, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của nàng. Nàng vẫn còn mặc y phục, búi tóc gọn gàng, đứng bên cạnh chậu tắm, nhắm mắt, khom lưng hôn hắn.

Hơi thở của Đoạn Linh dồn dập, hắn gần như bản năng nuốt lấy nước bọt của nàng. Cảm giác khoái lạc ngập trời bao trùm lấy hắn, khiến hắn không kìm được mà rên khẽ.

Tiếng rên khẽ lọt vào tai Lâm Thính, khiến nàng có chút muốn bỏ chạy.

Nhưng nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến vào, theo đôi môi mỏng hơi hé mở của Đoạn Linh, môi răng nàng nhẹ nhàng chạm nhau, quấn quýt.

Từng đợt ngứa ngáy mềm mại dâng trào nơi lồng ngực Đoạn Linh. Hắn đưa tay ôm lấy eo Lâm Thính, cũng nhắm mắt lại, muốn nhiều hơn nữa, không thể kiểm soát mà l**m. l**m đôi môi mềm mại, ấm áp của nàng.

Cuối cùng, hắn vẫn bị d*c v*ng khống chế.

Khi d*c v*ng dâng lên đến đỉnh điểm vì nàng, cơ bắp Đoạn Linh căng cứng, không còn phản kháng nữa. Hắn tham luyến và khao khát chiếm đoạt hơi thở của nàng, đôi tay ôm lấy eo nàng từ từ siết chặt.

Mái tóc dài rũ xuống của Lâm Thính khẽ chạm vào làn da trần của Đoạn Linh, thỉnh thoảng lướt qua, khiến vai hắn khẽ run.

Môi lưỡi họ không ngừng day dưa, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.

Một lúc sau, Lâm Thính vừa hôn Đoạn Linh, vừa đưa tay xuống nước, lướt qua chiếc khăn, chạm vào thứ đó. Chiếc khăn theo nước trôi dạt, để lộ cảnh tượng dưới nước.

Đoạn Linh đột nhiên mở choàng mắt, rũ mắt nhìn xuống.

Lâm Thính có một đôi tay trắng nõn, trong nước càng thêm trắng, nàng nắm lấy thứ dưới nước như thể đang bắt một con rắn nước. Nó tuy có màu hồng nhạt, nhưng trông vẫn không hề đẹp mắt. Ít nhất trong mắt Đoạn Linh, nó xấu xí, thậm chí là thô thiển.

Nó giống như một con vật nuôi có vẻ ngoài xấu xí, nằm gọn trong tay Lâm Thính. Hai thứ không hề hợp nhau. Cái đầu của nó thỉnh thoảng lại mất kiểm soát, nhẹ nhàng bật lên, nóng lòng muốn thân mật với bàn tay nàng, cầu xin nàng v**t v*.