Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 489

Chương 489

Đoạn Linh lại một lần nữa cúi xuống hôn lên môi nàng: “Ta không đùa giỡn.”

Quá đỗi quỷ dị. Lâm Thính nhất thời không thể tiếp nhận chuyện này. Bọn họ là bằng hữu thân thiết từ nhỏ, chỉ giả vờ thành hôn để lừa dối cha mẹ hai bên. Chuyện này đã bắt đầu sai ở chỗ nào, tại sao lại đi chệch khỏi quỹ đạo đã định ban đầu?

Lâm Thính theo bản năng lùi lại một bước.

Đoạn Linh tiến lên một bước.

Nàng lùi, hắn tiến, khoảng cách giữa hai người không hề thay đổi, vẫn gần như trước.

Lâm Thính vừa rồi chạy chậm nhiều vòng mà không ra mồ hôi, hiện tại đứng yên không nhúc nhích lại đổ mồ hôi: “Ngươi… thích ta?”

Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn tay đã được ướp hương từ trong ống tay áo, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, không hề để lại dấu vết. Hắn lưu lại mùi trầm hương thoang thoảng của mình trên gương mặt nàng. “Ừm, ta thích nàng.”

Hắn ngừng lại một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nhạc Duẫn, ta thích nàng, muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh ta, muốn cùng nàng thành hôn.”

Lâm Thính vẫn không tin.

Nàng nắm lấy cổ áo Đoạn Linh, kéo hắn cúi xuống thấp hơn, đưa mặt đến gần để ngửi thử: “Sáng sớm ra, ngươi lại uống rượu?”

Ngụ ý: Ngươi say.

Nhưng mà không đúng a !

Không hề ngửi thấy mùi rượu.

Tim Lâm Thính đập thình thịch một tiếng, không nói gì thêm, đưa tay lên sờ trán hắn: “Hay là ngươi bị bệnh, nói những lời hồ đồ?”

Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn bình thường.

Hắn không hề say, cũng không hề bị bệnh. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt nàng trở nên vô cùng kỳ quái.

Đoạn Linh nắm lấy bàn tay còn chưa kịp buông xuống của Lâm Thính, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng: “Sao nào, nàng có bằng lòng tin tưởng ta không?”

“Nhạc Duẫn, nhị ca?” Đoạn Hinh Ninh từ trong phòng đi ra sân. Nàng ta liếc mắt đã thấy hai người đang đứng ở cổng viện. Nhưng vì góc độ, nàng không nhìn thấy Đoạn Linh đang nắm tay Lâm Thính.

Lâm Thính vừa nghe thấy giọng Đoạn Hinh Ninh gọi, lập tức rụt tay mình về.

Lòng bàn tay Đoạn Linh trở nên trống rỗng.

Đoạn Hinh Ninh thắc mắc: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?” Đoạn Linh rất ít khi đến sân của nàng ta, trong khi nàng ta và Lâm Thính lại thường xuyên đến sân của hắn.

Hắn nhìn Lâm Thính: “Ta đến tìm nàng.”

“Tìm Nhạc Duẫn ư?” Đoạn Hinh Ninh bước về phía hai người, rồi ngó quanh sân xem có ai không, chắc chắn không có người mới hỏi, “Nhị ca tìm Nhạc Duẫn là muốn thương lượng về chuyện giả vờ thành hôn sao?”

Đoạn Linh định nói gì đó: “Ta…”

Lâm Thính sợ hắn sẽ nói ra những lời kỳ quặc, liền cười gượng ngắt lời: “Đúng vậy, hắn đến tìm ta là muốn bàn bạc chuyện giả vờ thành hôn, sợ chúng ta sau này sẽ bị bại lộ.”

Đoạn Hinh Ninh tâm tư đơn thuần, liền tin ngay.

Lên kế hoạch cẩn thận cho bước tiếp theo là rất quan trọng, một khi để các bậc trưởng bối phát hiện ra, hậu quả sẽ khôn lường. Mặc dù Đoạn Hinh Ninh không trực tiếp tham gia vào kế hoạch này, nhưng với tư cách là người được giúp đỡ, cũng coi như là “đồng lõa,” cũng không thể thoát thân. “Hay là chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa bàn bạc?”

Lâm Thính cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn Đoạn Linh bên cạnh: “Được.”

Đoạn Hinh Ninh gọi nha hoàn mang điểm tâm ra.

Cứ như vậy, ba người ngồi trong sân ăn điểm tâm. Lâm Thính ngồi ở vị trí cách xa Đoạn Linh nhất. Lúc này đầu óc nàng đang hỗn loạn vô cùng, nếu ngồi gần hắn thêm nữa, đầu óc nàng sẽ càng thêm rối bời.

Đoạn Linh bất động thanh sắc liếc nhìn Lâm Thính ngồi đối diện, từ từ cụp mắt xuống.

Đoạn Hinh Ninh chỉ chuyên tâm vào chuyện giả vờ thành hôn, không phát hiện ra sự khác thường của hai người: “Nhạc Duẫn, ta không có ý phản đối ngươi và nhị ca ta giả vờ thành hôn, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, nếu sau này ngươi gặp được ý trung nhân thật lòng, muốn cùng người đó thành thân thì sao? Đến lúc đó, ngươi và nhị ca ta hòa ly, rồi lại thành hôn với người đó ư?”

Trước đây, Đoạn Hinh Ninh từng nghe Lâm Thính nói rằng nàng chỉ muốn kiếm tiền, cả đời này sẽ không thành hôn. Nhưng lòng người khó đoán, mọi việc đều không có gì là tuyệt đối. Hiện tại, hôn ước của hai người mới chỉ công bố với bên ngoài, vẫn còn đường cứu vãn.

Đoạn Hinh Ninh mới biết chuyện giả vờ thành hôn từ hôm qua, còn chưa sắp xếp rõ ràng mọi chuyện. Hôm nay miễn cưỡng thông suốt, không khỏi khuyên Lâm Thính nên suy nghĩ thật kỹ.

Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh đang lo lắng điều gì. Xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, việc hòa ly đối với nam tử thì không ảnh hưởng nhiều, nhưng đối với nữ tử lại là một chuyện lớn. Nàng có thể sẽ phải đối mặt với không ít lời đàm tiếu.

Nhưng Lâm Thính không quan tâm.

Nàng đã dám ra mặt buôn bán, còn bận tâm gì đến lời người ngoài nói. Thanh danh xấu hơn một chút thì có sao? Điều nàng bận tâm chính là những lời Đoạn Linh nói vừa nãy, hắn nói thích nàng.

Đoạn Linh thích nàng từ lúc nào?

Bọn họ là bằng hữu, tại sao hắn lại đột nhiên thích nàng. Nếu không thành, có khi bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không làm được, hắn có biết không?