Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 90

Chương 90

Lâm Thính vội vàng quay đi, cố nhịn cười nhưng vẫn liếc nhìn hắn. Kim An Tại của lúc này, mặt che mạng mỏng màu tím, đôi mắt lạnh lùng, tóc búi kiểu tiên nhân, dải lụa quấn quanh búi tóc, cài một cây trâm vàng nhỏ bên phải. Trên tai còn đeo một chiếc khuyên tai trăng non kẹp.

Thân hình hắn gầy gò, vòng eo thon gọn, khoác lên mình chiếc váy vũ cơ cũng không quá gượng gạo, nhìn giống như một thiếu nữ có dáng người cao lớn.

Lâm Thính trịnh trọng nói: “Kim An Tại, ngươi thế này… trông đẹp lắm.”

Nàng ngứa tay, muốn vén tấm mạng che mặt của hắn lên để nhìn rõ hơn, nhưng bị hắn tát một cái vào tay.

"Muốn chết hả? Hừ, ta cứu ngươi từ bãi tha ma về, cũng đã nhìn thấy mặt ngươi rồi. Che giấu làm gì, lại không phải chưa từng thấy bao giờ."

Kim An Tại chán ghét kéo chiếc váy xuống, đe dọa: “Đừng ép ta b*p ch*t ngươi.”

Lâm Thính cười khanh khách: “Không đùa ngươi nữa. Lát nữa sau khi vũ cơ biểu diễn xong, chúng ta có thể ở lại phủ Lương Vương dùng bữa, khoảng chừng nửa canh giờ. Chúng ta sẽ hành động vào lúc đó.”

Nghe nhắc đến công việc, sắc mặt Kim An Tại mới dịu đi một chút: “Biết rồi.”

Nàng vén mạng che mặt, rút từ trong tay áo ra một quả táo xanh để ăn: “Ta vừa hỏi thăm người hầu trong phủ. Bọn họ nói Lương Vương gần đây có đưa một cô nương về, nhưng chẳng có ai nhìn thấy nàng cả.”

Hắn thầm phục nàng vẫn còn tâm trí ăn táo: “Không người nào gặp qua? Không thể nào. Dù sao Lương Vương cũng phải phái người mang thức ăn đến cho nàng. Chúng ta có thể tìm người đưa thức ăn trước, rồi hỏi thăm vị trí chính xác sau.”

Lâm Thính nhanh chóng ăn hết quả táo xanh: “Không rõ ràng. Nhưng ta nghĩ, liệu có phải Lương Vương đã giam nàng vào một nơi tối tăm nào đó không?”

“Cũng có khả năng.”

Bỗng một vài tiếng “cạch cạch” vang lên. Có người thử đẩy cửa rồi gõ cửa từ bên ngoài: “Ai ở bên trong thế? Sao lại khóa cửa lại? Mở cửa ra!”

Nghe giọng, đó là các vũ cơ khác. Có lẽ họ muốn vào trang điểm lại. Lâm Thính vội vàng ném quả táo xanh xuống gầm bàn, che lại mặt bằng tấm mạng mỏng, chạy ra mở cửa: “Chào tỷ tỷ, ta vừa mới thay quần áo xong.”

Vũ cơ nọ lắc mông tiến vào, nói: “Mọi người đều là nữ tử cả, thay quần áo thì khóa cửa làm gì.”

“Tỷ tỷ nói đúng lắm ạ.”

Thấy Lâm Thính không cãi lại, vũ cơ cũng không truy hỏi nữa. Nàng liếc nhìn “vũ cơ” cao hơn mình nửa cái đầu bên cạnh Lâm Thính, rồi ngồi xuống trước gương để trang điểm, tán gẫu với bạn bè.

Vũ cơ vừa nói chuyện với Lâm Thính nói: “Giá như chuyến này có thể lọt vào mắt Lương Vương thì tốt biết bao.”

Bằng hữu của nàng trợn mắt: “Ngươi thật sự muốn lọt vào mắt Lương Vương ư? Hắn ta thích hành hạ người ta trên giường. Dù có được vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, nhưng cũng phải có mạng hưởng mới được."

Vũ cơ kia lại đáp: “Chẳng phải cũng có người sống sót rời khỏi giường Lương Vương đó sao? Biết đâu đó là ta thì sao.”

Lâm Thính, giỏng đôi tai nghe ngóng bốn phương, thầm nghĩ, đây đúng là tâm lý của kẻ cờ bạc, mà lại là loại cược cả mạng sống. Dù sao, số người sống sót cũng chỉ là số ít thôi.

Một khắc sau, đến lượt các vũ cơ lên đài biểu diễn. Họ nối đuôi nhau đi ra dọc theo hành lang dát vàng, chân trần bước đi. Dáng người mềm mại, khuỷu tay linh hoạt, dải lụa múa dài thướt tha chạm đất, ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến mê hồn.

Nơi nào các vũ cơ đi qua, nơi đó đều lưu lại một mùi hương dịu dàng, vấn vương mãi không tan.

Lâm Thính và Kim An Tại, hai “hàng giả” trà trộn ở phía sau. Tối qua, bọn họ đã tập luyện vũ đạo để không lộ sơ hở. Lâm Thính tự tin rằng chỉ cần cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm.

Thế rồi, nàng nhìn thấy tư thế đi lại cứng đờ của Kim An Tại… Thôi, nàng xem như chưa từng nói gì vậy.

Đèn cung đình sáng rực, những công tử thế gia mặc gấm hoa ngồi đầy các chiếu. Hầu hết đều ôm mỹ nhân trong lòng, miệng thỉnh thoảng buông ra những lời th* t*c. Bên cạnh còn có những thị nữ xinh đẹp rót rượu.

Hậu viện phủ Lương Vương có núi bao quanh hồ nước, đình đài lầu các đan xen. Về phía Nam có một sân khấu chuyên dùng cho vũ cơ biểu diễn, địa thế cao hơn bốn phía, trải thảm đỏ tươi.

Cổ nhạc vang lên, các vũ cơ đồng loạt bước lên sân khấu theo điệu nhạc nhẹ nhàng.

Khi đã lên sân khấu, Kim An Tại không còn cứng đờ nữa. Lâm Thính yên tâm hơn một chút, hòa mình vào tập thể, cùng các vũ cơ múa dải lụa, đôi chân trần uyển chuyển nhẹ nhàng nhón trên thảm đỏ, cơ thể linh hoạt xoay chuyển.

Vũ đạo có sự thay đổi đội hình. Lâm Thính, ban đầu muốn đứng phía sau để che giấu, vậy mà cứ múa múa lại nhảy ra phía trước, không thể lẩn trốn được nữa. Thôi vậy, đành phải múa nghiêm túc vậy.

Tiếng đàn sáo không ngừng vang bên tai, ca vũ hưng thịnh. Dưới sân khấu, nến đỏ phản chiếu ánh đèn, ly rượu lấp lánh, cảnh tượng đúng là "ao rượu rừng thịt".