Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 513

Chương 513

Lúc này, Đoạn Linh mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng trắng được treo khắp phủ.

Hắn nhìn một lát, rồi cầm một cuốn sách đến đình hóng gió ở sân sau. Hắn còn nhỏ, không cần tiếp đãi những vị khách đến phúng viếng.

Trước khi ra sân sau, hắn lén đến bên quan tài, nhìn Đoạn Lê Sinh. Thi thể huynh trưởng hắn cứng đờ, nằm lặng lẽ bên trong.

Đoạn Linh thu lại tâm trạng, mở sách ra đọc.

Chưa đọc được hai trang, hắn nghe thấy tiếng động rất nhỏ từ phía xa, ngẩng đầu nhìn. Lâm Thính đang đứng bên hồ, nghiền nát cánh hoa ném vào. Trên mặt nàng là nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Rất nhanh, nàng phát hiện ra hắn ở đình hóng gió, lập tức giả vờ một bộ dạng vô cùng bi thương.

Sau tang lễ của Đoạn Lê Sinh một thời gian dài, họ không gặp lại nhau. Một phần là vì Lâm Thính ít khi đến Đoạn phủ, một phần là vì hắn bị phụ thân đưa đi làm dược nhân.

Phụ thân cho rằng bản tính máu lạnh và thích giết chóc của hắn là một căn bệnh, muốn chữa khỏi cho hắn. Nghe lời tân đế, ông đưa hắn đi làm dược nhân. Thế nhưng, mọi chuyện lại không như mong đợi.

Đoạn Linh không những không được “chữa khỏi”, mà còn trở thành công cụ để tân đế, một người trời sinh đa nghi, khống chế ngược lại Đoạn phụ. Trở thành dược nhân, tuổi thọ sẽ rất ngắn, trừ khi tìm được cách trở lại bình thường. Nhưng tân đế, một mặt khống chế Đoạn gia, một mặt cũng bị hắn khống chế. Hắn ta tin vào lời Quốc sư rằng muốn có thuốc trường sinh bất lão thì dược nhân phải tự nguyện hiến máu, nên không dám nhốt hắn lại lấy máu. Chỉ cần Đoạn Linh không giết tân đế, không mưu phản, hắn muốn gì, tân đế đều sẽ cho.

Đoạn Linh gặp lại Lâm Thính, lúc ấy hắn đang quỳ gối chịu phạt trong sân. Nàng muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, giả vờ quan tâm, mang nước đến cho hắn.

Khoảnh khắc đó, Đoạn Linh muốn giết Lâm Thính, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại không ra tay.

Mấy năm trôi qua, thói xấu của Lâm Thính không thay đổi, nàng tiếp tục giăng bẫy Đoạn Hinh Ninh. Đoạn Linh như trước kia, lại ngăn cản nàng. Nàng càng thêm chán ghét hắn, chán ghét đến mức muốn hắn chết đi cho rồi. Nàng nghĩ vậy, và cũng hành động như vậy—nàng dẫn hắn đến hang sói.

Nhưng nàng vừa dẫn hắn đi được một bước chân, liền hối hận. Nàng vòng lại kéo hắn chạy trốn. Lúc đó, nàng lại lộ ra ánh mắt mà hắn đã thấy khi mới gặp nàng, nhưng lần này còn có thêm cả sự áy náy và đau lòng.

Đoạn Linh cảm thấy hưng phấn. Hắn thất thần nhìn chằm chằm đôi mắt nàng. Đẹp quá.

Hắn thích. Hắn muốn móc đôi mắt đó ra, giấu đi, biến nó thành của riêng mình. Vốn dĩ hắn có thể chạy thoát một mình, không bị sói làm bị thương. Nhưng vì khoảnh khắc thất thần đó, chân hắn bị sói cào trúng, suýt nữa thì bị cắn.

Lâm Thính thấy hắn bị thương, cũng không bỏ mặc, nàng nhặt đồ vật ném vào con sói, đỡ hắn chạy, dù biết làm như vậy sẽ khiến tốc độ của cả hai chậm lại. Đoạn Linh mơ hồ nghe thấy Lâm Thính nói xin lỗi, nàng bảo nàng không cố ý.

Không biết đã qua bao lâu, họ quay về đến trước cổng Đoạn phủ. Lâm Thính mệt lả, không còn chút sức lực nào, thậm chí không thể bước lên bậc thang, huống hồ là gõ cửa. Nàng gục xuống trước cổng lớn. Lâm Thính ngã xuống, Đoạn Linh cũng theo đó mà ngã, cả hai cùng nằm trên mặt đất.

Đoạn Linh vẫn còn chút sức, nhưng hắn không đứng dậy gõ cửa gọi người. Hắn nghiêng người nằm đó, chăm chú nhìn Lâm Thính đã mệt đến bất tỉnh. Sau đó, hắn đưa tay vén những sợi tóc ướt át che mặt nàng, để lộ đôi mắt nàng bị bao phủ bởi hàng mi mỏng. Hắn đặt tay lên, một cách b*nh h**n, cảm nhận nhãn cầu nàng dưới mí mắt. Mười lăm phút sau, những người khác mới phát hiện ra họ.

Điều đáng tiếc là, khi Lâm Thính tỉnh lại, đôi mắt đó lại biến mất. Nàng không hề nhắc đến việc đã cứu hắn, như thể sợ Đoạn gia sẽ truy cứu trách nhiệm của mình. Suy cho cùng, nếu nàng không dẫn hắn đến hang sói, hắn đã không bị thương.

Từ ngày đó, Đoạn Linh bắt đầu có một sở thích kỳ lạ: móc mắt tội phạm, cho vào một chiếc lọ thủy tinh để ngắm.

Khi hắn hai mươi tuổi, nàng mười sáu.

Đoạn Linh tình cờ phát hiện ra đôi mắt đó, sau nhiều năm, đã trở lại. Nhưng hắn không còn hưng phấn như trước, chỉ nhìn thêm vài lần. Hắn nghĩ nó rồi sẽ biến mất như những lần trước, như một ảo giác. Hơn nữa, hắn đã là một Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, có thể tìm thấy kh*** c*m từ việc giết người và móc mắt kẻ phạm tội.