Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 95

Chương 95

Lâm Thính đưa tay sờ nắn những nơi có khả năng giấu cơ quan hay hầm bí mật, nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Chắc hẳn đây chỉ là một sương phòng bình thường, không có mật thất để giấu người. Nàng định bụng đẩy cửa sổ ra, quay lại theo đường cũ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Bàn tay đang nắm lấy bệ cửa sổ của nàng khựng lại.

Cửa sổ này lại hướng thẳng ra hành lang. Nếu thực sự có người đi tới, việc nhảy qua cửa sổ lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nàng căng tai lắng nghe từng tiếng động bên ngoài, hy vọng họ sẽ rời đi thật nhanh.

Nhưng tiếng bước chân không hề đi xa, mà ngược lại càng lúc càng tiến gần hơn. Qua tấm giấy dán cửa sổ mỏng manh, hai bóng người phản chiếu rõ mồn một. Một bóng cao lớn thẳng tắp, một bóng khom lưng, cúi đầu cung kính.

Họ dừng lại ngay trước cửa phòng.

Thấy họ sắp đẩy cửa bước vào, Lâm Thính vội vã chạy đến trước sập, nhanh như cắt vén màn lên, định chui vào gầm giường. Ngờ đâu, gầm giường lại được lót kín, không hề có một khe hở nào để giấu người. Nàng lập tức đổi địa điểm, chạy đến trước tủ quần áo. Vừa kéo cánh tủ ra, một vài ký ức không mấy tốt đẹp lại ùa về khiến nàng đổi ý. Lâm Thính vội vàng quay trở lại giường, thậm chí còn chưa kịp cởi giày đã leo lên.

Chiếc màn trướng màu vàng cam nhiều tầng rủ xuống, che phủ hoàn toàn thân hình Lâm Thính đang cuộn tròn bên trong.

Vừa ẩn mình xong, có người liền bước vào. Nàng nằm im bất động, chỉ nghe thấy tiếng một tên nội thị rón rén đi vào giữa phòng, dùng giọng nói the thé hỏi: “Thưa Đoạn chỉ huy thiêm sự, có cần nô tài hầu ngài thay y phục không ạ?”

Đoạn chỉ huy thiêm sự? Thay y phục ư…

Lâm Thính nằm im lìm trong chăn, cố nén hơi thở của mình. Toàn thân nàng nóng hầm hập, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở. Nàng nhớ rõ thính lực của Đoạn Linh rất tốt. Liệu Lương Vương đột nhiên thay đổi thái độ, tỏ ra "tri kỷ" với Đoạn Linh như vậy, có phải hai người đã đạt được giao dịch gì đó?

Tên thái giám không nhận được câu trả lời, cúi đầu nhìn xuống đất, không hề tỏ ra phiền phức, lặp lại câu hỏi bằng giọng the thé: “Đoạn chỉ huy thiêm sự, có cần nô tài hầu ngài thay y phục không ạ?”

Đoạn Linh dường như chẳng hề bận tâm, đáp lại với vẻ điềm tĩnh: “Không cần, cứ để y phục xuống đó là được.”

“Vâng. Nô tài sẽ đứng canh bên ngoài, Đoạn chỉ huy thiêm sự cần gì cứ gọi một tiếng.” Tên thái giám cẩn thận đặt bộ y phục mới xuống, rồi rón rén bước ra ngoài, đóng cửa lại và canh giữ cẩn mật.

Khi tên thái giám rời đi, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Lâm Thính có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng khi khóa thắt lưng được tháo ra, cùng với tiếng sột soạt của y phục. Nàng nằm im thin thít dưới lớp chăn dày, mồ hôi túa ra khắp người, vô cùng khó chịu.

Mồ hôi khiến làn da nàng trở nên ngứa ngáy, từng giọt chảy qua như có muỗi cắn. Nàng rất muốn đưa tay gãi, nhưng lý trí mách bảo nàng không được phép. Để phân tán sự chú ý, nàng đưa mắt nhìn lung tung. Ánh mắt nàng lướt qua màn trướng, lờ mờ nhìn thấy bóng Đoạn Linh.

Hắn đứng trước sập La Hán, y phục nửa cởi, bờ vai vững chãi, vòng eo thon gọn cùng cơ bắp săn chắc hiện ra, đường nét uyển chuyển, trắng như ngọc. Vừa rồi, khi Lâm Thính uy rượu hắn, ngón tay nàng đã vô tình luồn vào mái tóc hắn, làm rối loạn búi tóc và chiếc mũ quan. Vì vậy, hắn tháo mũ, thả mái tóc đen nhánh buông dài xuống thắt lưng.

Giờ phút này, mái tóc đen ấy ẩn hiện sau tấm lưng vững chãi, vô cùng mê người. Lâm Thính vô tình chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng nhắm chặt mắt. Trời cao làm chứng, nàng tuyệt đối không cố ý rình trộm Đoạn Linh thay y phục!

Nàng khẽ xoay cổ, mặt hướng lên trên, nhìn thẳng vào trần màn trướng. Căn sương phòng này có lẽ đã lâu không có người ra vào, trên trần màn trướng thế mà có một con nhện đen to bằng bàn tay. Lâm Thính nhất thời da đầu tê dại, nhưng không dám nhúc nhích.

Điều đáng sợ hơn là con nhện bắt đầu cử động, tám cái chân mảnh mai, đầy lông bám vào màn trướng, từ từ bò xuống. Thân hình nó thỉnh thoảng chao đảo, dường như không trụ vững được, như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào. Nàng có cảm giác kiếp này của mình đã đến đây là kết thúc.

Con nhện vẫn kiên trì bò, chẳng rõ nó định đi đâu. Lâm Thính không muốn nhìn nó, nhưng lại không thể không dán mắt vào từng cử động, lo sợ nó đột ngột rơi xuống hoặc bò lên người nàng. Không lâu sau, trái tim treo lơ lửng của Lâm Thính chợt rơi xuống. Con nhện rốt cuộc không chống đỡ nổi, rơi thẳng xuống… trúng ngay mặt nàng. Tám cái chân vẫn còn ngọ nguậy, Lâm Thính run lên cầm cập, theo bản năng chụp lấy nó và ném mạnh ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng sột soạt của y phục biến mất, căn phòng trở lại sự im lặng đáng sợ.