Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 151

Chương 151

Lâm Thính nhìn thấy nửa gương mặt của Đoạn Linh, yết hầu như bị thứ gì đó nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Chỉ thấy đuôi mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt bị mồ hôi làm ướt, mang theo vẻ câu nhân mê hoặc một cách vô thức.

Có phải nàng đã nhìn nhầm rồi không? Khi Lâm Thính còn muốn nhìn thêm một chút nữa thì Đoạn Linh đã quay đầu đi. Nàng thu lại tâm tư, tập trung vào việc giải quyết “căn bệnh” của hắn: “Để ta đi theo ngươi đi.”

Hơi thở của Đoạn Linh đã rối loạn đến cực điểm, hắn không đổi ý: "Ta tự mình có thể làm được."

Lâm Thính cũng cảm nhận được hơi thở hắn rối loạn đến không thể rối loạn hơn, không dám chần chừ nữa, không kiên trì: "Vậy ngươi đi bao lâu?"

"Nửa canh giờ." Đoạn Linh nói xong liền bỏ đi, bước chân cũng lảo đảo.

"Nếu nửa canh giờ sau ngươi không trở lại, ta sẽ đi tìm ngươi." Lâm Thính nói câu này chậm nửa nhịp, cũng không biết hắn có nghe thấy không, bởi vì nàng đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa.

Lâm Thính quay về sơn động chờ đợi, nhưng khi biết Đoạn Linh phát bệnh, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến. Nàng lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt từ vách động để nhẩm tính canh giờ trôi qua.

Cứ như vậy đợi ròng rã nửa canh giờ, Đoạn Linh vẫn chưa trở về. Lo lắng dâng lên, Lâm Thính dập tắt đống lửa rồi vội vã ra ngoài tìm hắn. Đoạn Linh quả nhiên không lừa nàng, đi thẳng ra khỏi sơn động và rẽ phải chừng trăm bước, quả nhiên có một hồ nước.

Nhưng trong hồ nước lại không thấy bóng dáng hắn.

Lâm Thính hớt hải chạy đến, sốt ruột gọi: “Đoạn đại nhân, Đoạn đại nhân! Đoạn Linh!”

“Xoạt!” một tiếng, một bóng người từ trong hồ ngẩng đầu. Một khuôn mặt đẹp đẽ tựa thiếu nữ lộ ra. Mái tóc ướt dính chặt vào gương mặt, bờ vai, rồi cả tấm lưng hắn. Từng giọt nước nhỏ dọc theo cằm, bắn lên những bọt sóng li ti.

Quần áo của hắn cũng ướt sũng, dán chặt vào cơ thể, phác họa rõ ràng đường nét nửa thân trên rắn chắc.

Nếu không phải Lâm Thính đã sớm quen hắn, thấy cảnh này nàng cũng tin rằng hắn chính là một con yêu tinh. Nàng lắp bắp hỏi: “Đoạn đại nhân, ngươi, ngươi có sao không?”

Quá nửa thân thể Đoạn Linh vẫn còn chìm dưới nước. Hắn cố gắng kìm nén sự khó chịu, giọng nói khàn khàn: “Sao ngươi lại đến đây?”

Lâm Thính nuốt nước bọt, chân thành đáp: “Ta thấy ngươi đi đã nửa canh giờ mà vẫn chưa về, nên mới đến tìm. Bây giờ ngươi thấy sao rồi, có đỡ hơn chút nào chưa?”

Hắn khựng lại một chút: “Vẫn chưa được.”

Xác nhận hắn an toàn, Lâm Thính cũng bớt căng thẳng hơn: “Vậy ngươi cứ ngâm thêm một lát, dù sao ta cũng đã đến rồi, sẽ đợi ngươi ở ngay cạnh đây. Ta sẽ không quấy rầy đâu.” Nàng nghĩ, dù sao cũng không phải là cởi hết quần áo để tắm, chắc hắn cũng không để ý nhiều, nàng không nhìn là được.

Nhìn bộ dáng nàng cứ nằng nặc không chịu rời đi cho đến khi hắn an toàn trở lại sơn động, Đoạn Linh siết chặt vết thương, cố gắng kìm nén cơn dục nghiện đang trỗi dậy. Hắn biết rằng trước khi Lâm Thính đến, hắn đã thử dùng bàn tay bị thương kia để giải tỏa nhưng không thành công, giờ đây chỉ có thể dựa vào ý chí mà thôi.

“Lâm Thất cô nương, trên tay ngươi cầm gì đó?” Đoạn Linh buộc phải đánh lạc hướng.

Lâm Thính cúi đầu nhìn.

Nàng vẫn đang cầm một cây gậy cùng một lọ mê dược, quên cả buông ra. Nàng xòe tay ra cho hắn xem: “Gậy và mê dược. Nhưng ngươi đừng hiểu lầm.”

“Ta không hiểu lầm.” Đoạn Linh vừa dứt lời, tay hắn bất ngờ động, một luồng mê dược từ tay hắn bắn thẳng vào mặt nàng.

Giờ phút này, Lâm Thính hoàn toàn không đề phòng Đoạn Linh, nàng trợn tròn mắt kinh ngạc, hô thẳng tên hắn: “Đoạn Linh, ngươi…”

Chưa dứt lời, nàng đã ngã xuống.

Đoạn Linh trở lại dưới làn nước, tiếp tục đấu tranh với cơn dục nghiện. Còn Lâm Thính, bị mê dược của chính mình làm choáng váng, nàng thiếp đi. Trong mơ, nàng trở về quá khứ.

Năm nàng bốn tuổi, tiểu Lâm Thính đã quen biết Đoạn Hinh Ninh, cũng từng vài lần gặp qua đại ca và nhị ca của nàng ấy. Tuy nhiên, nàng không có nhiều tương tác với họ, chỉ đơn giản là chào hỏi xã giao.

Bị thiết lập là nữ phụ độc ác, tiểu Lâm Thính khi chưa thức tỉnh, dù còn nhỏ tuổi, vẫn buộc phải đi theo cốt truyện của nguyên tác. Nàng tỏ ra lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ, và hành xử vô cùng tệ bạc.

Sau khi gặp hai vị huynh trưởng ưu tú của Đoạn Hinh Ninh, nàng càng thêm ghen ghét Đoạn Hinh Ninh, người có thân thế tốt, lại được gia đình cưng chiều và hồn nhiên, không biết sự đời.

Khi đó, tiểu Lâm Thính còn chưa từng đến Đoạn gia.

Năm tuổi, nàng lần đầu tiên đến Đoạn gia để tham dự tang lễ của Đoạn Lê Sinh, đại ca của Đoạn Hinh Ninh.