Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 463

Chương 463

Lâm Thính nhìn theo bóng hắn khuất dần, rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, đánh giá khách điện của Quốc Tử Giám. Ngay cả nơi tiếp khách cũng chất đầy sách, bên trong đặt vài chiếc đèn cung đình, sẽ được thắp sáng khi trời tối hay lúc mưa sa mù mịt như thế này.

Mưa dầm xua tan cái nóng oi ả của mùa hè, nàng cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt nằm dài trên ghế. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Thính không quên dặn nha hoàn để ý trời mưa, nếu tạnh thì đánh thức nàng.

Nha hoàn của nàng đã quen với sự vô tư của tiểu thư nhà mình. Nàng sai xa phu ra cổng điện canh chừng, còn mình thì ở lại trông nom Lâm Thính đang say giấc nồng.

Sau nửa khắc, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn, từng tiếng sấm vang lên đánh thức Lâm Thính. Nàng ngồi thẳng dậy, còn ngái ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Nha hoàn vuốt lại mái tóc lộn xộn của nàng: “Tiểu thư ngủ được nửa khắc rồi ạ.”

Lâm Thính rời khỏi ghế dài, đi ra cửa điện xem tình hình: “Nửa khắc rồi mà mưa vẫn to thế, chẳng lẽ nó sẽ mưa đến tận tối sao?”

Xa phu vội nói: “Nếu Thất cô nương muốn về phủ ngay, nô tài cũng có thể đưa cô nương đi.”

Nàng nhìn hai bên thái dương lốm đốm bạc của xa phu, không biết lấy từ đâu ra ba viên kẹo đường, đưa cho mỗi người một viên, rồi bóc viên cuối cùng cho vào miệng: “Còn sớm mà, không vội, ăn kẹo đã nào.”

Lâm Thính tựa cửa điện ngắm mưa.

Chẳng mấy chốc lại trôi qua thêm nửa khắc, đến giờ tan học buổi trưa. Đoạn Linh nói sẽ đến tìm nàng sau giờ học, nhưng sao mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Có việc gì trì hoãn chăng? Hay thời cổ đại cũng có “dạy lố giờ”?

Không phải Lâm Thính nhớ mong Đoạn Linh hay muốn gặp hắn, chủ yếu là nàng đói bụng. Mấy miếng điểm tâm lúc nãy chẳng đủ lấp đầy cái dạ dày trống rỗng, nàng muốn Đoạn Linh đưa nàng đến “nhà ăn” của Quốc Tử Giám để ăn cơm trưa.

Lâm Thính quyết định chờ thêm một khắc nữa.

Một khắc trôi qua nhanh chóng. Nàng đói đến mức bụng dán lưng, liền gọi hai học sinh đi ngang qua khách điện: “Hai vị tan học rồi ư?”

Dù không biết vì sao Quốc Tử Giám lại xuất hiện một thiếu nữ, nhưng thấy nàng ở trong khách điện, họ biết nàng là người có thân phận, nên thái độ rất hòa nhã: “Đúng vậy, chúng ta tan học rồi.”

Tiếng mưa rơi che lấp tiếng bụng Lâm Thính đang kêu ùng ục: “Hai vị có quen biết Đoạn Linh không?”

Thấy nàng có vẻ quen biết Đoạn Linh, thái độ của họ càng thêm nhiệt tình: “Quốc Tử Giám này có ai mà không biết Đoạn nhị công tử chứ? Nương tử tìm hắn có việc gì sao?”

Lâm Thính nói thật: “Thế này, hắn nói tan học sẽ đến tìm ta, nhưng giờ vẫn chưa thấy tới. Hai vị có thể nói cho ta biết, bình thường hắn học ở đâu không? Ta muốn đến tìm hắn.”

Quốc Tử Giám có rất nhiều giảng đường, nàng không biết Đoạn Linh học ở đâu, cứ đi tìm từng gian một thì thật phí thời gian.

Họ lập tức chỉ đường cho nàng.

“Đa tạ.”

“Nương tử khách khí.” Họ thấy nàng không còn muốn hỏi gì nữa thì liền rời đi.

Đợi họ đi khuất, nha hoàn mới nói: “Thất cô nương, sao tự dưng người lại muốn đi tìm Đoạn nhị công tử? Chi bằng chúng ta đợi thêm chút nữa, biết đâu hắn đang trên đường tới rồi.”

“Không đợi nữa, ngươi đi cùng ta.” Lâm Thính nhai nát viên kẹo đường, quay lại dặn xa phu: “Trần thúc, người ở lại đây đợi chúng ta, nếu thấy hắn thì nói với hắn là ta đi tìm hắn nhé.”

Xa phu lo lắng nói: “Nô tài nhớ rồi, Thất cô nương người cẩn thận một chút.”

Lâm Thính mở dù bước ra khỏi điện.

Nha hoàn vội vã chạy theo.

Mưa quá lớn, khi đến gần giảng đường, chiếc dù trong tay nha hoàn suýt chút nữa đã bị gió quật bay. Lâm Thính nhanh tay lẹ mắt giúp nàng giữ chặt. Nàng vốn dĩ mang trong mình sức mạnh từ Lý Kinh Thu, mới mười ba tuổi đã có một lực tay rất lớn.

Đợi nha hoàn giữ chắc chiếc dù, Lâm Thính ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cửa sổ các giảng đường của Quốc Tử Giám thường không đóng, để học sinh tiện ra vào học tập. Cửa sổ cũng nằm xa mái hiên, nên nước mưa chảy xuống từ ngói không thể hắt vào bên trong.

Lâm Thính bước nhanh đến giảng đường, nhìn vào bên trong nhưng không thấy Đoạn Linh. Nàng thu dù lại, bước qua cửa gỗ, đi sâu vào: “Đoạn Linh?”

Không có tiếng đáp lại.

Nha hoàn do dự nói: “Đoạn nhị công tử có phải đã quên chúng ta vẫn còn ở Quốc Tử Giám không?”

“Trí nhớ của hắn tốt lắm, sẽ không quên chúng ta còn ở đây đâu. Chắc chắn là có việc gì trì hoãn thôi.” Lâm Thính tiếp tục tìm Đoạn Linh.

Đi đến gian cuối cùng, nàng phát hiện giảng đường này còn có một thư thất nhỏ, cửa bị khóa. Nàng vuốt tấm biển “Thư thất” bên cạnh: “Cửa giảng đường còn không khóa, sao cửa thư thất lại bị khóa?”

Trong tiết trời mưa dầm này, dù có đèn thắp sáng, nha hoàn vẫn cảm thấy không khí âm u. Giờ tan học lại không có ai khác, chỉ có hai người họ. Nàng muốn Lâm Thính trở về chỗ có xa phu đợi.

“Có lẽ bên trong có sách quý. Đoạn nhị công tử không ở đây, chúng ta về thôi.”