Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 283

Chương 283

Thân thể Công Bộ thượng thư run lên, rũ mi xuống, đôi môi mấp máy nói: “Mẫu thân hắn sớm đã mắc bệnh nặng trước khi hắn tìm ta, không có tiền lo thuốc thang, người ở Giáo Phường Tư bỏ mặc. Muội muội hắn chỉ còn cách tự mình xoay sở tiền cứu mẹ.”

Nhớ năm xưa, Tạ tướng quân là khai quốc công thần, địa vị Tạ gia ở kinh thành cực cao, ai nấy đều muốn nịnh bợ. Giờ Tạ gia gặp nạn, ai cũng tránh không kịp, thậm chí còn có kẻ giậu đổ bìm leo. Sự đời bạc bẽo, cũng chỉ đến thế mà thôi. Nghĩ đến đây, Công Bộ thượng thư cảm thấy thật phức tạp.

“Rồi sao nữa?”

“Tiền thì đã xoay đủ, nhưng vẫn chậm một bước. Muội muội hắn đau khổ tột cùng, đêm đó cũng nhảy giếng tự vẫn.” Công Bộ thượng thư vội vàng nói, “Ta chỉ biết đến thế, còn lại thì một mực không biết.”

Sau khi Tạ Thanh Hạc bỏ trốn khỏi thành, mẫu thân và muội muội hắn mới chết. Công Bộ thượng thư trước đó không hề biết hắn sẽ tạo phản. Hắn vốn văn nhược, tính tình đơn thuần, nếu không đã không tìm đến mình để nhờ vả, trông cũng không có ý định tạo phản.

Có thể là khi nghe tin người thân đã chết, Tạ Thanh Hạc mới nảy sinh ý định tạo phản. Công Bộ thượng thư động lòng trắc ẩn.

Đoạn Linh chớp mắt, dửng dưng lắng nghe. Hắn ném chiếc bàn ủi về lại đống than.

Công Bộ thượng thư nghe tiếng bàn ủi va vào than, thân thể lại run lên, bỗng nhớ ra một chuyện: “Còn một việc nữa, Đạp Tuyết Nê của Đông Xưởng đã từng đến Giáo Phường Tư vào ngày các nàng chết, nói là có phạm nhân bỏ trốn vào trong đó, muốn tuần tra.”

Đạp Tuyết Nê là một thái giám, nếu không lấy danh nghĩa tuần tra thì rất dễ khiến người khác nghĩ đến sự khiếm khuyết của hắn. Nhưng hắn đến Giáo Phường Tư quả thật cũng không làm gì, chỉ là tuần tra. Thật ra, Công Bộ thượng thư cũng không nghĩ rằng Đạp Tuyết Nê có liên quan đến cái chết của họ. Hắn chỉ nhớ gì nói nấy, hy vọng Cẩm Y Vệ sẽ không hành hạ cái thân già này nữa, hắn còn muốn sống để nhìn mặt mẫu thân đang bệnh nặng lần cuối.

Đoạn Linh không thẩm vấn thêm, bước ra khỏi chiếu ngục âm u, ngửa đầu nhìn mặt trời.

Ánh mặt trời chói mắt, hắn ban đầu không quen, nhắm mắt lại. Dần dần quen rồi, hắn mở mắt ra, nhìn vào hư ảnh của mặt trời không thể nắm bắt.

Mặc dù hôm nay Đoạn Linh không tự tay tra tấn ai, nhưng y phục của hắn vẫn dính mùi máu tanh của chiếu ngục. Đế ủng còn dính không ít máu dính. Trước khi đến chính phòng, hắn phải đi tắm rửa, xông hương.

Tắm xong, Đoạn Linh vẫn chọn một bộ y phục có cùng màu với hỷ phục hôm qua. Ngày xưa, hắn thích y phục màu đỏ vì nó giống màu máu. Giờ đây, hắn vẫn thích y phục màu đỏ, nhưng là vì khi thành hôn, Lâm Thính mặc hỷ phục đỏ thẫm, trang điểm lộng lẫy bước về phía hắn, hình ảnh nàng làm hắn cảm thấy màu đỏ càng trở nên đẹp hơn.

Đoạn Linh mặc xong y phục, cài chiếc đai lưng, bước ra ngoài. Mái tóc dài ngang lưng xõa ra sau lưng. Ngọn tóc còn dính nước nhỏ giọt xuống, theo đường eo nhỏ xuống sàn thảm một cách vô thanh. Tấm thảm hút hết nước. Hắn lấy một tấm khăn chùi khô ngọn tóc, rồi giơ tay búi tóc lên. Tay áo chưa được cột lại nên trượt xuống, lộ ra cổ tay. Đoạn Linh rút trâm ngọc ra, định vấn tóc, nhưng vô tình lướt mắt qua tấm gương đặt ở gian ngoài phòng tắm, ánh mắt hắn dừng lại.

Người trong gương có ngũ quan tuấn tú, làn da được hơi nước xông qua, trắng hồng.

Khi nhìn vào gương, Đoạn Linh thấy cổ tay mình chi chít những vết sẹo. Mặc dù gần đây không có thêm vết thương mới nào, nhưng những vết sẹo cũ tích tụ bao năm vẫn còn đó, dữ tợn và rõ rệt. Chúng hằn sâu trên da, tựa như những con rết xấu xí, hay những ung nhọt trong xương. Hắn đã dùng thuốc bôi sẹo, nhưng vì số lượng quá nhiều và thời gian đã quá lâu, nên trong một sớm một chiều vẫn chưa thấy thay đổi rõ rệt.

Hắn đứng nhìn thật lâu, rồi mới dời mắt, thong thả búi mái tóc dài.

Sau khi búi tóc xong, Đoạn Linh lại nhìn vào chính mình trong gương. Hắn tùy tay cầm một món đồ, ném thẳng vào mặt gương. Tiếng vỡ giòn tan vang lên, tấm gương tan vỡ thành trăm mảnh, nhưng vẫn phản chiếu gương mặt hắn, và những vết sẹo trên cổ tay.

Đoạn Linh đặt món đồ trong tay trở lại chỗ cũ, bước qua những mảnh vỡ, kéo cửa ra ngoài.

Một Cẩm Y Vệ nghe thấy tiếng động, chạy đến xem xét. Vừa thấy hắn bước ra, lập tức đứng nghiêm, khom người hành lễ: “Đoạn đại nhân.”

Đoạn Linh một tay cài lại bao cổ tay, nói: “Ta lỡ làm vỡ tấm gương bên trong rồi. Ngươi sai người đến dọn dẹp một chút.”

Cẩm Y Vệ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn tuân lệnh: “Vâng .”

Đoạn Linh lúc này mới đi về chính phòng.