Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 243

Chương 243

Đạp Tuyết Nê mặt lạnh lùng, càng nói càng tức: "Kinh động Cẩm Y Vệ thì sao, nhà ta còn sợ bọn họ à? Đoạn Linh cũng thật vô dụng, đã có hôn ước với nàng rồi mà cũng chẳng tìm cách nào đưa nàng ra khỏi Bắc Trường Nhai."

"Kinh động Cẩm Y Vệ tức là kinh động bệ hạ. Mong Hán Đốc suy nghĩ kỹ, lấy đại cục làm trọng." Ám vệ quỳ xuống, lần nữa khuyên nhủ.

"Lấy đại cục làm trọng?" Đạp Tuyết Nê đá một cước vào vai hắn: "Ý ngươi là bảo nhà ta không được làm gì, cứ để mặc người bệnh đi ra ngoài, để rồi trơ mắt nhìn nàng ấy đi tìm cái chết sao?"

Ám vệ: "Lâm thất cô nương chưa chắc đã nhiễm ôn dịch, cũng có khả năng là phong nhiệt."

Đạp Tuyết Nê cúi người nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, biểu cảm âm hiểm: "Ngươi dám đảm bảo nàng ấy mấy ngày tới ở Bắc Trường Nhai sẽ không nhiễm ôn dịch?"

Tất nhiên ám vệ không thể đưa ra lời đảm bảo này: "Thuộc hạ sẽ phái người theo dõi sát sao Bắc Trường Nhai. Có tin tức gì, sẽ lập tức báo cho Hán Đốc."

Đạp Tuyết Nê nhắm mắt suy ngẫm một lát: "Ngươi mang đơn thuốc trị ôn dịch ra đây."

"Ngài muốn sắc thuốc cho Lâm thất cô nương ngay bây giờ sao? Tuyệt đối không được, Đoạn Linh mấy ngày nay đều ở bên cạnh nàng. Hắn rất có khả năng sẽ phát hiện, đến lúc đó sẽ hỏng hết đại sự." Ám vệ kinh hãi.

"Ta bảo ngươi mang đơn thuốc ra đây." Đạp Tuyết Nê không hề dao động, vẫn chỉ lặp lại câu nói đó.

Ám vệ không dám cãi lời Đạp Tuyết Nê nữa, lấy đơn thuốc ra, hai tay dâng lên, rồi lại cúi đầu lạy sát đất: "Thuộc hạ cầu ngài hãy chờ thêm mấy ngày."

Triều đình vẫn chưa tìm được phương thuốc trị ôn dịch, dân chúng đã bắt đầu oán giận. Nếu phong tỏa hai con phố cũng không ngăn được ôn dịch lây lan, chết nhiều người như vậy, lòng dân nhất định đại loạn. Mất lòng dân, Hoàng đế sao còn ngồi vững ngai vàng?

Mặc dù một trận ôn dịch không đủ để trực tiếp lật đổ một vị vua, nhưng đó là một khởi đầu tốt. Sau này, chỉ cần họ thêm củi vào, ngọn lửa sẽ càng bùng cháy dữ dội hơn.

Ám vệ biết Đạp Tuyết Nê đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua, hắn rất mong ngài có thể thành công.

Đạp Tuyết Nê nắm chặt đơn thuốc, lý trí đã trở lại: "Thôi được. Nhà ta sẽ đến Bắc Trường Nhai xem nàng ấy thế nào đã, rồi sau đó sẽ quyết định."

Lâm Thính lúc này đang ngủ.

Uống thuốc xong, vừa dính giường là nàng ngủ một giấc thật say, từ sáng cho đến khi mặt trời lặn. Tỉnh dậy, nàng cảm thấy người tốt hơn rất nhiều, nhiệt độ cơ thể đã hạ, tay chân cũng không còn vô lực.

Lâm Thính nằm trên giường thêm nửa canh giờ nữa, đợi phòng tối hẳn mới dậy châm nến. Vừa châm xong, Cẩm Y Vệ đã tới đưa cơm.

"Hôm nay người đưa cơm lại gõ cửa?"

Nàng sinh lòng cảnh giác, thổi tắt nến, lấy cây gậy chống cửa sổ, giấu ra sau lưng, rồi đi ra mở cửa. Nàng nhận lấy cơm từ tay Cẩm Y Vệ, chưa kịp nhìn rõ đối phương đã định đóng cửa lại, nhưng lại bị hắn chặn lại.

Lâm Thính định giơ gậy lên bổ, thì hắn đã kéo khăn che mặt xuống: "Nhìn cho rõ ta là ai."

Giọng nói này, không phải Kim An Tại thì là ai? Lâm Thính ngước mắt nhìn. Kim An Tại mặc một bộ phi ngư phục, tay trái còn cầm một thanh Tú Xuân đao, trông quả thật rất có phong thái Cẩm Y Vệ, không giống hàng giả.

Lâm Thính trợn tròn mắt: "Ngươi sao lại tới nữa? Đoạn Linh chẳng phải đã nói chúng ta không được tự tiện rời khỏi phòng sao? Ngươi lấy đâu ra phi ngư phục, mặc vào nhìn cũng ra dáng người đàng hoàng đấy."

Kim An Tại thực sự chịu không nổi cách dùng từ của nàng, "ra dáng người đàng hoàng" là cái thể loại gì? Khoan đã ! Thế bình thường hắn không đàng hoàng ?

Đúng lúc này, phía cầu thang vang lên tiếng nói chuyện của những Cẩm Y Vệ khác. Kim An Tại nhanh chóng nghiêng người, lách qua khe cửa vào phòng, kéo cửa đóng lại, liếc nhìn nàng: "Nghe nói ngươi bị nóng sốt?"

"Sao ngươi biết?"

Lâm Thính bưng đồ ăn ngồi xuống, mở ra ăn. Ngủ gần một ngày trời, nàng đói bụng rã rời.

"Nghe từ tên Cẩm Y Vệ đưa cơm. Ngươi không biết danh tiếng của ngươi lớn đến mức nào sao? Toàn bộ Cẩm Y Vệ đều đã nghe chuyện ngươi công khai cầu hôn Đoạn Linh. Bọn họ cũng biết ngươi đang ở Bắc Trường Nhai, ngươi bị nóng, sao mà giấu được."

Đồ ăn hôm nay rất thanh đạm, Lâm Thính ăn không mấy ngon miệng: "Không biết nói chuyện ngươi có thể đừng nói không ? Đồ ăn hôm nay sao lại nhạt thếch thế nhỉ, là ngươi làm đấy à?" Chẳng có bao nhiêu thịt cá.

"Không phải. Nhưng ngươi đang ốm, ăn thanh đạm một chút cũng tốt." Kim An Tại dùng thuốc mê làm cho tên Cẩm Y Vệ đưa cơm ngất đi, thay phi ngư phục rồi đi lấy cơm. Hắn nhận được cũng chỉ là những món này, điều đó có nghĩa là hôm nay tất cả mọi người ở Bắc Trường Nhai đều ăn thanh đạm.

Lâm Thính tiếp tục ăn.

Nàng ăn xong rất nhanh: "Ngươi giả mạo Cẩm Y Vệ nếu bị phát hiện, tội danh còn nặng hơn việc ngươi tự tiện xông vào Bắc Trường Nhai. Ta không sao rồi, ngươi mau về đi."

Kim An Tại đánh giá Lâm Thính: "Tên Cẩm Y Vệ bị ta làm mê man tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả. Còn Đoạn Linh đã bị triệu vào cung, trong chốc lát sẽ không về được đâu."