Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 70

Chương 70

Lâm Thính còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Lý thị cùng bà tử tranh cãi. Nàng đoán họ đang lo lắng cho mình nên cất cao giọng: “Nương, con về rồi!” Người chưa đến, tiếng đã tới.

Nghe thấy giọng Lâm Thính, Lý thị lập tức an tâm. Nàng vội vã ra sân xem con gái có bị thương không, rồi mới mắng: “Lâm Nhạc Duẫn, con muốn chết phải không? Về muộn thế này, ta sẽ cho con ngủ ở phòng củi. Với lại, sau này đừng có chạy ra ngoài cho ta!”

“Nương, nương nghĩ chúng con đi đường Nam Môn xem pháo hoa sao?”

Lý thị hỏi lại: “Con không đi à?”

Lâm Thính giả ngây giả dại, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Đào Chu: “Chúng con không đi, trên đường về mới nghe tin Hoàng Hạc lâu cháy.”

Trước khi đến gặp Lý thị, nàng và Đào Chu đã rửa mặt qua loa, thay bộ quần áo mới. Nàng sợ Lý thị bị ám ảnh bởi chuyện này, sau này sẽ không cho nàng ra ngoài nữa, nhốt nàng lại trong phủ. Với cái tính bướng bỉnh của Lý thị, nàng thật sự có thể làm thế. Không được ra khỏi phủ, sống trong cảnh chỉ làm một tiểu thư khuê các chờ gả chồng, Lâm Thính thà chết còn hơn.

Ánh sáng trong sân lờ mờ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Đào Chu khó bị phát hiện. Nàng bị Lâm Thính “uy h**p”, đành phải nói dối theo: “Thất cô nương quả thật không đi đường Nam Môn.”

Lâm Thính ngầm giơ ngón cái cho Đào Chu.

Lý thị nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Hai ngươi không phải đang hợp sức lừa gạt ta đấy chứ? Con thích náo nhiệt như vậy, lại không đi?”

“Thật không đi mà.” Lâm Thính ôm chầm lấy Lý thị: “Con lừa người làm gì? Nương xem con bây giờ chẳng phải đang tốt lành đây sao?” Nàng cố ý ngáp một cái: “Đã khuya rồi, nương, người nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý thị nhéo nhẹ tay nàng: “Từ hôm nay trở đi, mỗi tối phải đến đây thỉnh an ta.”

Lâm Thính méo mặt: “A…”

“Sao? Viện Thính Linh của con cách sân của ta có xa đâu? Con tưởng ta không biết những mưu tính của con à? Ta là mẹ con, đừng giở trò nhỏ trước mặt ta.”

“Con biết rồi. Sau này mỗi đêm con đều sẽ đến thỉnh an nương.” Lâm Thính buồn bã nói. Dù sao thì, vẫn tốt hơn là không được ra khỏi phủ.

Lý thị hài lòng: “Ngày mốt con đừng đi lung tung, đi cùng ta đến một chỗ.”

“Đi đâu ạ?”

“Mấy hôm trước con chẳng phải đã chọn công tử thế gia để xem mặt rồi sao? Ta sẽ dẫn con đi.” Lý thị thật sự muốn mổ bụng Lâm Thính ra xem trong đó chứa những gì. Nàng hoàn toàn không để tâm đến những lời con gái vừa nói.

Lâm Thính không hứng thú: “À.”

Lý thị trừng mắt nhìn nàng: “Cái giọng điệu gì thế? Muốn đổi ý à?”

Lâm Thính giờ này làm sao dám cãi lại: “Không có ạ. Mẫu thân đại nhân, con nhất định sẽ đi theo ngài, ngài đi đông con tuyệt đối sẽ không đi tây, ngài cứ yên tâm đi.”

Vượt qua được cửa ải Lý thị, Lâm Thính uể oải trở về viện Thính Linh. Nàng không buồn cởi giày, nằm luôn lên giường, chân rũ ra ngoài phản gỗ, nghiêng đầu là ngủ thiếp đi. Các nha hoàn thấy nàng mệt mỏi, không dám vào quấy rầy.

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng mờ nhạt. Tiếng hét thảm thiết lại vọng ra từ chiếu ngục. Góc tường phòng tra tấn loang lổ vết máu, là do bị xịt lên khi hành hình. Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm không gian.

Kẻ thích khách không kịp nuốt thuốc độc đã bị tra tấn đến mức không còn ra hình dạng gì, sống không được mà chết cũng không xong. Làn da bong tróc, máu thịt be bét được rưới đầy nước muối, đùi gần như không còn một miếng thịt lành lặn.

Giờ Dần, Đoạn Linh nhận được lời khai. Hắn xoa hai tay, bước ra khỏi chiếu ngục.

Hắn nghỉ ngơi tại Bắc Trấn Phủ Tư chứ không về Đoạn gia. Khi tắm gội thay quần áo, hắn nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trên mặt nước một lúc. Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi môi đang mím chặt, cảm giác mềm mại kia dường như vẫn còn vương vấn. Nhìn kỹ, khóe môi hắn bị rách một chút, màu sắc càng thêm đỏ thẫm.

Đoạn Linh ném khăn lau mặt vào, nước bắn tung tóe, bóng phản chiếu lập tức biến mất. Hắn thắt chặt đai lưng áo trong màu đỏ, lên giường nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Linh vừa tỉnh dậy đã cảm thấy dưới thân ẩm ướt. Hắn đã mộng tinh.

Cơn "dục nghiện" này khác hẳn với những lần trước, nó mãnh liệt hơn. Dù hắn không thư giãn, không lấy dao cứa cổ tay để kiềm chế, nó cũng tự phát tiết ra. Giờ đây, trong phòng chính thoang thoảng một mùi hoa thạch nam.

Đoạn Linh vén chăn lên, ống tay áo tuột xuống, để lộ vết sẹo ngoằn ngoèo như giun trên cổ tay.

Mùi hoa thạch nam càng lúc càng nồng nặc.