Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 414

Chương 414

Lâm Thính lén đánh giá Gia Đức Đế. Hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng lại trông già dặn hơn cả một người sáu mươi. Tuy nhiên, đường nét trên khuôn mặt vẫn mơ hồ thấy được sự tuấn lãng khi còn trẻ: "Hồi bẩm bệ hạ, chỉ mới gặp qua một lần."

Gia Đức Đế vẫn còn chút ấn tượng về lần đó. Bất cứ ai gặp Hoàng hậu đều không thể giấu được hắn: "Ngoài lần đó ra, không còn lần nào khác?"

Nàng lắc đầu: "Không có."

Gia Đức Đế không làm khó Lâm Thính, hắn phất tay: "Ngươi có thể đi vào."

Lâm Thính vốn lo lắng Gia Đức Đế sẽ đi cùng nàng vào trong, nhưng thấy cửa điện đã đóng lại, hắn vẫn ở bên ngoài, nàng mới khẽ thở phào.

Vừa bước đến bên giường Hoàng hậu, các cung nữ và nội thị liền lập tức lui ra. Mặc dù Hoàng hậu lúc này không thể xuống giường, Lâm Thính vẫn cúi mình hành lễ: "Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu chậm rãi mở mắt, ánh mắt đảo một vòng, giọng nói yếu ớt: "Ngươi đến đây."

Lâm Thính bước đến gần.

"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Hoàng hậu không còn tự xưng là "bổn cung" nữa, mà dùng chữ "ta".

"Hoàng hậu nương nương cứ hỏi."

Hoàng hậu im lặng một lát mới cất tiếng: "Ngươi có biết 'hiện đại' là gì không?"

Lâm Thính không trả lời ngay.

Hoàng hậu nói một lời lại phải ho vài tiếng: "Ngươi đừng lo lắng, ta không, không có ác ý. Từ lần gặp ngươi trước, ta luôn nghĩ về ngươi. Trực giác mách bảo ta, ngươi chính là đồng loại của ta. Này, ta chỉ muốn gặp ngươi một lần trước khi c.h.ế.t thôi."

Nàng vẫn không cất lời.

Hoàng hậu đã quen với việc lau đi vết m.á.u trên khóe môi: "Thật ra ta không phải người của triều đại này. Ta đến từ một nơi gọi là 'hiện đại'."

Những lớp màn rủ xuống trước giường, Lâm Thính không nhìn thấy Hoàng hậu dùng khăn lau máu.

Hơi thở của Hoàng hậu càng ngày càng yếu: "Triều đại này thật ra cũng không hề tồn tại, nó chỉ là một quyển sách gọi là 《Một gối hòe an》. Ta đã xuyên vào đây, nhưng lại không có hệ thống."

Lâm Thính suy nghĩ.

Các nàng xuyên không phải cùng một quyển sách. Có lẽ tác giả đã sử dụng cùng một bối cảnh triều đại để viết hai quyển, nội dung có chút liên kết với nhau.

Hoàng hậu tiếp tục nói: "Ta cứ nghĩ biết cốt truyện thì có thể thay đổi tất cả. Sau này ta mới nhận ra mình đã sai. Không thể, chỉ cần ta nói ra một chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, hoặc làm trái cốt truyện, ta sẽ lâm trọng bệnh một lần."

Lâm Thính bàng hoàng.

Xem ra, hệ thống thật sự đã cho nàng một cơ hội thoát khỏi hoàn toàn nguyên tác, không còn bị ràng buộc. Kể từ nay, nàng có thể làm chính mình.

Còn Hoàng hậu thì không.

Lâm Thính vẫn không thừa nhận thân phận của mình, chỉ hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng: "Nếu ngài biết làm vậy sẽ tổn hại thân thể, vì sao vẫn cứ tiếp tục, không dừng lại?"

Hoàng hậu cố nén cơn ho: "Bởi vì ta yêu một người, cứ ngỡ hắn sẽ tạo ra một thái bình thịnh thế, không bị quyền lực ăn mòn sơ tâm, để bá tánh có cuộc sống an khang. Nhưng sự thật lại chứng minh, ta đã nhìn lầm."

Những người lên đến đỉnh cao quyền lực mà không bị tha hóa, thật sự là hiếm có khó tìm. Lâm Thính thầm nghĩ.

Hoàng hậu cười khẽ: "Đáng tiếc ta không thể quay đầu, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta bệnh nguy kịch, còn bị giam lỏng trong hậu cung này."

Lâm Thính khẽ chớp mắt: "Lần trước ngài triệu kiến ta, sao không nói những điều này?"

Hoàng hậu vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài: "Ta từng muốn mang những chuyện này xuống mồ, nhưng lại sợ ngươi cũng sẽ giống ta. Cuối cùng, ta vẫn không nhịn được mà nhắc nhở ngươi, hy vọng ngươi sống tốt."

Những lời này đã nghẹn lại trong lòng hơn nửa đời, nay nói ra, nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Lâm Thính đáp: "Nếu ta không giống ngài, không đến từ một nơi gọi là 'hiện đại' nào cả, thì những lời ngài nói với ta có sao không…"

Hoàng hậu đáp: "Sẽ chết."

Nàng nói với giọng không hề để tâm: "Nhưng có sao đâu, ta vốn dĩ đã sắp c.h.ế.t rồi. Chết sớm một ngày, hay c.h.ế.t muộn một ngày thì có gì khác biệt."

"À còn nữa, ta muốn làm phiền ngươi giúp ta nói lời xin lỗi với Đoạn chỉ huy thiêm sự. Năm xưa ta đã không thể ngăn cản kế hoạch của bệ hạ về 'dược nhân', khiến hắn khi còn nhỏ đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực. Mãi cho đến bây giờ, đã trở thành 'dược nhân', lại cứ mỗi hai tháng phải vào cung hiến m.á.u cho bệ hạ."

Lâm Thính ban đầu đang cúi đầu nhìn sàn nhà, nghe đến đây, nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn về phía giường của Hoàng hậu.

Hóa ra, Đoạn Linh đã trở thành dược nhân như vậy… Hắn còn phải vào cung hiến máu? Cha mẹ của Đoạn Linh sao lại đồng ý để hắn trở thành dược nhân?

Lâm Thính không thể nào nghĩ thông.

Hoàng hậu buông rèm xuống, nằm trở lại: "Ta mệt rồi, ngươi về đi thôi. Sau này, chúng ta hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa."