Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 251

Chương 251

Khi trận ôn dịch bùng phát, bệnh tình của Hoàng hậu trở nên trầm trọng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Không phải vì ôn dịch, mà là những căn bệnh lâu năm bỗng bộc phát dữ dội. Gia Đức Đế thấy các thái y trong cung đều vô dụng, bèn ra lệnh chiêu mộ thần y từ khắp nơi trong dân gian.

Vì trận thế quá lớn, nên dù Lâm Thính ở trong Lâm gia sau khi ôn dịch bùng phát, không đi đâu cả, không thể la cà các ngõ hẻm nghe chuyện tầm phào của bá tánh, nàng vẫn nghe nói về việc này.

Giờ đây Hoàng hậu muốn gặp nàng, nghĩa là cuối cùng nàng ấy cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Mới tỉnh dậy đã lo lắng chuyện ôn dịch, quả đúng là một vị mẫu nghi thiên hạ. Quan trọng nhất là, nàng ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa dứt điểm ôn dịch. Phải biết rằng triều đình đã bắt tay vào tìm thuốc từ khi dịch bệnh mới bắt đầu, nhưng đều không có kết quả.

Nếu Hoàng hậu đúng như những gì dân gian đồn thổi, nàng ấy hẳn sẽ không làm khó nàng. Có lẽ chỉ muốn hỏi về chuyện rễ chàm thôi. Lâm Thính ăn nhanh bữa cơm, xách túi đi theo Đoạn Linh vào cung.

Nàng cần tranh thủ đi sớm về sớm, Lý thị và Đào Chu vẫn đang chờ nàng ở nhà.

Một canh giờ sau, Lâm Thính bước vào hậu cung. Nhưng vì Đoạn Linh không thể tùy tiện ra vào nơi này, hắn ở lại ngoài cung, nàng một mình đi theo nội thị vào trong, không mang theo khăn che mặt. Nàng đã tìm thấy thuốc trị ôn dịch, nếu còn che mặt đi gặp Hoàng hậu thì không hợp lễ nghi.

Nội thị đối với Lâm Thính rất cung kính, hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng dẫn nàng đến trước tẩm cung của Hoàng hậu. Sau khi cung nữ vào thông báo, nội thị lại dẫn Lâm Thính vào bên trong tẩm cung. Vừa mới bước qua cánh cửa lớn, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Lâm Thính khẽ ngước mắt nhìn quanh. Bây giờ là ban ngày, nhưng tẩm cung lại tối tăm. Dù bên trong thắp không ít nến, nhưng ánh sáng mờ nhạt, tạo cho người ta cảm giác “dầu cạn đèn tắt”.

Nàng bước sâu vào trong. Vài cung nữ đi ra, một người bưng chén thuốc rỗng, một người cầm bộ xiêm y dính máu. Vẻ mặt các nàng đều đau buồn, vừa là vì bệnh tình của Hoàng hậu, vừa là vì tương lai của chính mình. Hoàng hậu một khi qua đời, các nàng biết đi đâu về đâu? Sẽ không có nơi nào tốt hơn nơi này.

Các cung nữ biết Hoàng hậu hôm nay muốn gặp ai. Thấy Lâm Thính, các nàng vội vàng thu lại vẻ bi thương, cúi người hành lễ với nàng. “Thất cô nương.”

Hoàng hậu thường chỉ gặp Hoàng thượng, ngay cả phi tần hậu cung cũng không gặp, lại càng không bao giờ gặp người ngoài cung. Việc chủ động triệu kiến một người ngoài cung là lần đầu tiên, các nàng không khỏi tò mò về vị Thất cô nương này, lén nhìn nàng vài lần.

Thiếu nữ đi phía sau nội thị có khuôn mặt thực diễm lệ. Nàng không thoa son điểm phấn, gương mặt trắng hồng, đôi môi cũng có màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng. Bộ váy dài màu vàng nhạt trên người nàng sáng rỡ, giống như một tia nắng xông vào tẩm cung u tối. Thu hút nhất chính là đôi mắt kia, phảng phất biết nói, khi nhìn qua một cách hờ hững, lại khiến người ta cảm giác như trong mắt nàng chỉ có mình người đó, không hề có chút dối trá nào.

Các cung nữ không dám nhìn nhiều. Lâm Thính cũng gật đầu với các nàng, tiếp tục theo nội thị trẻ tuổi đi vào.

Nàng phát hiện tẩm cung của Hoàng hậu không có nhiều vật trang trí xa hoa. Ngoài những xà nhà bằng gỗ tử đàn và sàn gạch vàng vốn có, các giá đỡ hai bên lối đi đều trống rỗng. Dù có bày đồ vật, thì cũng chỉ là những món đồ nhỏ không mấy bắt mắt.

Càng đi vào, mùi thuốc đắng càng nồng hơn. Tuy trong tẩm cung có đốt lư hương, nhưng mùi hương không thể lấn át được mùi thuốc đã tích tụ lâu ngày. Lại thêm việc Hoàng hậu lâm bệnh không thể bị gió lùa, chỉ thỉnh thoảng mở hai cửa sổ để thông gió, còn lại đều đóng kín, khiến mùi thuốc càng thêm đậm đặc, vương vấn khắp mọi ngóc ngách.

Lâm Thính nhìn về phía những ô cửa sổ.

Trước mỗi ô cửa sổ đều treo một chuỗi chuông gió nhỏ. Nhưng vì không có gió lùa vào nên cũng không phát ra tiếng vang nào.

Nội thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào chuông gió, vừa đi vừa tận tình giải thích: “Đây là chuông gió mà Hoàng hậu nương nương đã tự tay làm từ nhiều năm trước.”

Lâm Thính hiểu ra. Thì ra là Hoàng hậu tự tay làm, khó trách có mấy cái đã sứt mẻ mà cung nữ cũng không dám thay.

Họ lướt qua một tấm màn sa rủ, đi đến trước mặt Hoàng hậu đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân.

Nội thị hành lễ rồi lui xuống.