Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 375

Chương 375

Đoạn Linh dùng nụ hôn để trả lời nàng.

Lòng Lâm Thính giống như đổ cả một hũ ngũ vị. Đoạn Linh là nhị công tử của Đoạn gia, là một trong những công tử nổi bật nhất kinh thành, lại là một Cẩm Y Vệ nắm quyền lực thực sự. Thế mà giờ đây hắn lại phơi bày một mặt như vậy trước mặt nàng, sợ nàng sẽ ghét bỏ những vết sẹo của hắn, ghét bỏ "căn bệnh" của hắn.

Đoạn Linh như thế này đã thoát ly khỏi nguyên tác. Lâm Thính tự biết mình không thể chống đỡ nổi sự điên cuồng của hắn, nhưng lại không nhịn được muốn chạm vào hắn, đáp trả hắn, nghênh đón hắn.

Trái tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Đoạn Linh đưa tay tháo chiếc dải lụa rối bù trên tóc nàng: “Vậy lời nàng đã nói trước đây, rằng muốn giúp ta, có còn tính không?”

Hắn như đang yếu thế trước nàng.

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh tựa như một món đồ sứ tinh xảo nhưng dễ vỡ, khẽ cắn môi: “Ta nói là giữ lời. Ta đã hứa rồi, ta sẽ giúp chàng.”

Cùng lúc đó, Đoạn Linh vẫn nắm lấy mắt cá chân Lâm Thính, đưa nó lên vai mình. Lòng bàn tay hắn v**t v* mắt cá chân nàng, như thể yêu thích đến không muốn rời.

Lúc nãy Lâm Thính còn giẫm lên chân Đoạn Linh, bây giờ lại giẫm lên vai hắn.

Đoạn Linh cúi người về phía trước, bóng dáng cao lớn của hắn bỗng nhiên đổ lên người Lâm Thính, nuốt chửng nàng. Hai bóng dáng chồng lên nhau, một phần nhỏ bỗng nhiên biến mất, rồi lại đột ngột xuất hiện, như một con quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn cúi đầu nhìn bóng dáng. Bóng dáng xấu xí bị bóng dáng tuyệt đẹp nuốt chửng, rồi lại nhả ra, tuần hoàn lặp lại. Các bóng dáng không ngừng đan xen.

***

Một trận chiến vừa kết thúc.

Đoạn Linh lại muốn hôn Lâm Thính.

Lâm Thính vuốt cái bụng đang cồn cào, nghiêng đầu nhìn sang chiếc bánh đậu xanh cách đó không xa, không thể nhịn được nữa: “Ta hơi đói, muốn ăn bánh đậu xanh.”

Nàng không lừa hắn, nàng thật sự đói. Ngủ cả ngày, chưa ăn gì. Lâm Thính vốn định đi tửu lầu gặp Kim An Tại rồi tiện thể ăn một bữa no nê, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Đoạn Linh bế bổng Lâm Thính, đi đến chỗ có bánh đậu xanh, rồi lại đặt nàng xuống.

Lâm Thính đứng trước bàn, cầm lấy bánh đậu xanh ăn lấy ăn để. Đoạn Linh từ phía sau ôm lấy nàng, ôm thật chặt, như sợ sẽ mất đi. Bóng dáng của họ lại chồng lên nhau, cái xấu xí quay về với cái đẹp đẽ, thực sự quán triệt được từ "như hình với bóng".

Hắn ôm quá đột ngột, Lâm Thính ăn đến nghẹn. Bàn tay cầm bánh đậu xanh run lên, chiếc bánh rơi xuống. Nàng quay đầu lại nhìn. Hắn hôn tới, nếm hương vị bánh đậu xanh trong miệng nàng.

Hôn nhau vài cái, nàng lại quay đầu lại, tiếp tục ăn bánh đậu xanh một cách ngấu nghiến. Hắn hiện tại làm gì cũng không thể đánh lạc hướng nàng khỏi việc ăn bánh đậu xanh. Nếu không ăn thêm, nàng chắc chắn sẽ chết đói.

Đoạn Linh đứng im, chờ nàng ăn xong.

Lâm Thính ăn hết chín cái bánh đậu xanh mới tạm thời bớt đói. Nàng xoay người, cầm lấy một cái bánh đậu xanh khác, đưa đến trước mặt Đoạn Linh. Hắn phát bệnh từ lúc nãy, cũng nên ăn một chút để bổ sung thể lực chứ? Cẩm Y Vệ cũng là người, cũng sẽ đói, cũng sẽ mệt.

“Chàng có muốn ăn một chút không?”

Đoạn Linh nương ánh trăng mỏng manh, nhìn kỹ hai chiếc bánh mềm mại còn lại trên đĩa. Một vệt đỏ điểm xuyết trên nền trắng, như một dải lụa đỏ, và bao quanh là một màu trắng không tì vết.

Khi tay hắn đặt lên, chiếc bánh mềm mại sẽ hơi lún xuống, xúc cảm ấm áp, mềm mại, tỏa ra hương ngọt, hấp dẫn người ta muốn ăn nó.

Đoạn Linh há miệng ăn.

Không ai ăn chiếc bánh đậu xanh mà Lâm Thính đã cầm. Cuối cùng, nó lại rơi xuống đĩa.

Khi Đoạn Linh ăn xong, họ đứng trước bàn trà thêm một lúc lâu mới trở lại giường. Lúc này, nàng đã buồn ngủ rũ rượi, lại còn đứng lâu nên mệt mỏi rã rời, chỉ muốn đổ người xuống ngủ ngay lập tức.

Nhưng Đoạn Linh không cho Lâm Thính cơ hội này. Hắn vớt nàng lên, tiếp tục nụ hôn dở dang.

Đêm nay, Lâm Thính ngủ say như chưa bao giờ được ngủ, không hề trở mình. Nàng còn chưa kịp giúp Đoạn Linh chữa bệnh, thì Đoạn Linh đã giúp nàng chữa khỏi căn bệnh “ngủ hay động thủ đánh người”.

Sau khi Lâm Thính ngủ say, Đoạn Linh thức trắng đêm. Hắn nằm bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn nàng.

Nàng hoàn toàn không biết gì.

Sau một lúc lâu nhìn ngắm, Đoạn Linh rời giường, đi đến trước gương. Trong gương phản chiếu một gương mặt mỹ nhân, làn da còn ửng hồng chưa tan. Chiếc áo lót màu đỏ mới thay của hắn hơi mở ra, để lộ xương quai xanh và một sợi chỉ đỏ mảnh ở cổ.

Sợi chỉ đỏ treo một mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng.

Đó là mặt dây chuyền mà Lâm Thính đã miễn cưỡng đồng ý cho hắn đeo một đêm khi nàng còn mơ màng.

Đoạn Linh bỗng nhiên nhận ra mình thậm chí còn không bằng một mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng. Hắn giật phăng sợi chỉ đỏ, định ném nó xuống đất, nhưng rồi lại kiềm chế, đeo nó trở lại vào cổ.