Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 127

Chương 127

Đoạn Linh không để tâm đến vết máu trên cổ tay, hắn đã quen với chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn Lâm Thính đưa tới, ánh mắt khựng lại.

Trên chiếc khăn lụa màu cam nhạt thêu mấy con sâu xanh lè xiêu vẹo.

Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, nhận ra chiếc khăn mình lấy ra chính là do nàng tự thêu.

Lần trước, Lý thị ép nàng học thêu thùa, bắt đầu từ những bông hoa cỏ đơn giản nhất, nhưng kết quả vẫn rất xấu xí. Chiếc khăn này cũng vậy, những đám cỏ trên đó lại bị thêu thành những thứ trông chẳng giống cỏ chút nào.

Lý thị với con mắt khó tính, chê Lâm Thính thêu xấu, bảo nàng vứt đi cho rồi, kẻo bị Thẩm di nương nhìn thấy lại đi nói xấu.

Nhưng Lâm Thính không vứt, cũng chẳng thấy nó xấu, dù sao cũng là do nàng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ, hơn nữa, lụa làm khăn cũng không hề rẻ. Xấu thì để tự mình dùng, không đem tặng người khác.

Nàng định thu chiếc khăn này lại, lấy ra một chiếc khác: “Ta lấy…”

Chữ “lầm” còn chưa nói ra, Lâm Thính đã thấy Đoạn Linh đón lấy. Hắn v**t v* hình thêu xấu đến mức có một phong cách riêng biệt: “Cảm ơn Lâm Thất cô nương, chiếc khăn này là cô nương thêu sao?”

Lâm Thính gãi gãi cằm, hiếm khi thấy hơi ngượng ngùng: “Là ta thêu.”

Ngón tay Đoạn Linh ấn lên chiếc khăn, mỉm cười nói: “Tay nghề Lâm Thất cô nương không tệ. Mấy con sâu này rất sinh động, ta chưa từng thấy ai có thể thêu được như vậy, nhìn rất độc đáo.”

Nghe nửa câu đầu, Lâm Thính có chút vui vẻ, cuối cùng cũng có người biết thưởng thức. Nhưng nghe đến nửa câu sau, nụ cười của nàng lập tức cứng lại.

Sâu? Con sâu nào cơ?

Lâm Thính cố gắng giải thích: “Đoạn đại nhân quá khen. Nhưng ta muốn nói là, trên đó không phải sâu, mà là cỏ. Nếu không ngươi xem kỹ lại một chút đi? Thật sự không phải sâu, là cỏ.”

Đoạn Linh quả thật nương ánh trăng, cẩn thận nhìn vài lần, rồi quay sang nhìn nàng: “Là ta mắt kém, lại có thể nhìn nhầm cỏ thành sâu.”

Nàng ho khan vài tiếng: “À mà, Phùng phu nhân và Hinh Ninh sao không đến tiễn ngươi?”

Vừa nói, chiếc khăn mềm mại từ lòng bàn tay Đoạn Linh rơi xuống. Hắn khẽ động ngón tay, bắt lấy nó trở lại: “Cẩm Y Vệ rời kinh đi làm nhiệm vụ là chuyện thường, không cần phải tiễn đưa.”

Lâm Thính quay lại chuyện chính: “Đoạn đại nhân, chuyện hôm nay, ta…”

Hắn vẫn ôn hòa: “Là rượu gây họa, cô nương có lỗi gì đâu. Hơn nữa cô nương đã nhiều lần xin lỗi ta, chẳng lẽ ta lại có thể giết cô nương sao? Chẳng lẽ trong lòng cô nương, ta là một người ngang ngược vô lý?”

Lâm Thính vốn có tài ăn nói, khéo léo đáp lại: “Đoạn đại nhân sao có thể là người ngang ngược vô lý, trong lòng ta ngươi là người hiểu chuyện nhất, chỉ là chính ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi.”

Đoạn Linh chỉ cười mà không nói.

“Chuyện này, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, cũng không để thanh danh của ngươi bị tổn hại.” Lâm Thính chuyển sang hỏi: “Đoạn đại nhân, ngươi thật sự không giận sao?” Thật sự sẽ không nảy sinh ý định giết nàng?

“Không giận.” Đoạn Linh cất chiếc khăn đi, cười như không cười nói: “Nói như vậy, Lâm Thất cô nương đã có thể yên tâm rồi?”

Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta chúc Đoạn đại nhân thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về.”

Đoạn Linh: “Cảm ơn lời chúc của cô nương.”

Nói xong, rèm che buông xuống, ngăn cách tầm mắt của hai người. Chiếc xe ngựa nhanh chóng lăn bánh ra khỏi cửa thành, chìm vào màn đêm dày đặc ngoài kia.

Lâm Thính quay người đi thẳng về, không chút do dự. Đào Chu theo sát phía sau.

Lý thị không biết nghe tin từ đâu rằng Lâm Thính đi cửa thành tiễn Đoạn Linh, nét mặt rạng rỡ, ngồi trong Thính Linh Viện chờ nàng trở về: “Con đã về rồi đấy à.”

Lâm Thính chạy ngược chạy xuôi cả một ngày, thân thể và tinh thần mệt mỏi, chỉ muốn tắm nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon: “Nương, giờ này sao người lại tới Thính Linh Viện?”

Lý thị đặt miếng dưa hấu xuống: “Nghe nói con đi cửa thành tiễn Đoạn nhị công tử sao?”

“Người nghe ai nói thế?”

“Con không cần bận tâm ta nghe ai nói, con chỉ cần nói có hay không thôi.” Những gia nhân phụ trách điều động xe ngựa của Lâm gia đều do Lý thị đích thân tuyển, nàng muốn biết Lâm Thính đi đâu cũng không khó, chỉ cần hỏi là được.

Lâm Thính vừa nghe giọng Lý thị, liền biết không thể giấu được nàng: “Vâng, con có đi cửa thành gặp hắn. Nhưng không phải như người nghĩ đâu, con tìm hắn là có ‘chính sự’ liên quan đến tính mạng con người.”

Đầu óc Lý thị không thể nào tiếp nhận được: “Chuyện liên quan đến tính mạng con người?”

Nàng sững sờ một lát, hoảng hốt nói: “Con nha đầu này, không phải là dính vào vụ kiện mạng người nào đó, muốn nhờ Đoạn nhị công tử giúp con dàn xếp đấy chứ? Ta đã dặn con ngày thường phải an phận một chút mà con không nghe.”

Đào Chu bên cạnh không nhịn được: “Phu nhân, không phải như vậy. Thất cô nương đi tiễn Đoạn đại nhân là vì…”

Lý thị quát dừng nàng lại: “Ngươi đừng nói, Lâm Nhạc Duẫn, con nói đi.”

Đến tận bây giờ, Lâm Thính cuối cùng cũng tìm thấy một người có sức tưởng tượng phong phú hơn cả Đào Chu, đó chính là mẹ của nàng: “Người đang nghĩ gì vậy, con làm sao có thể dính vào vụ kiện mạng người.”

Lý thị vỗ ngực, đưa tay véo nhẹ nàng một cái: “Làm ta sợ chết khiếp. Nói gì mà chuyện liên quan đến tính mạng con người, đáng sợ quá. Con mà còn nói những lời mê sảng này, ta nhất định sẽ phạt con quỳ ở từ đường chép kinh Phật một trăm lần.”

Lâm Thính nhún vai, không tin Lý thị thật sự sẽ phạt nàng quỳ chép kinh.

“Đoạn nhị công tử trước khi đi đã nói gì với con, có nói khi nào về không, đi Tô Châu liệu có nguy hiểm không?” Lý thị lại kéo đề tài trở về, bà rất muốn biết hai người họ đã ở chung thế nào.