Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 369

Chương 369

Hạ Tử Mặc thật sợ cặp vợ chồng này. Lần trước Đoạn Linh suýt chút nữa đã dùng Tú Xuân đao đao hắn, còn Lâm Thính thì đánh hắn vài lần, điểm mấu chốt là hắn lại không thể đánh trả. Hạ Tử Mặc vội vàng lùi lại mấy bước: “Chúng ta không có!”

Lâm Thính vẫn giơ ghế, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cho ta một lời giải thích.”

Hắn vội phân trần: “Kim công tử bị thương quá nặng, muốn nhanh chóng hồi phục thì phải dùng một loại thuốc đặc biệt. Trước khi dùng chúng ta cũng đã hỏi ý Kim công tử, hắn đồng ý, chúng ta mới dám dùng.”

Nàng bán tín bán nghi: “Ta tạm thời tin ngươi. Vậy khi nào hắn có thể khôi phục?”

Hạ Tử Mặc định duỗi tay định đỡ lấy chiếc ghế trong tay nàng: “Nửa tháng nữa mới có thể hồi phục. Nếu ngươi không tin, tối mai có thể gặp mặt hỏi Kim công tử.”

“Ta biết rồi.” Lâm Thính cố tình buông tay trước khi Hạ Tử Mặc kịp đỡ, chiếc ghế rơi xuống, vừa vặn đập vào chân hắn.

Hắn đau đến không nói nên lời: “Lâm Thất cô nương, ngươi…”

Lâm Thính không hề tỏ ra áy náy, giọng nói sắc lạnh: “Ta làm sao? Ngươi có chút đau đớn này đã chịu không nổi, vậy ngươi có biết sau này Lệnh Uẩn sinh con sẽ đau hơn ngươi bây giờ ngàn vạn lần không.” Đoạn Hinh Ninh sẽ không nói những lời như vậy với hắn, nhưng nàng thì có.

Hạ Tử Mặc nhất thời câm miệng.

Lâm Thính thấy hắn chướng mắt: “Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.”

Nói xong, nàng bỏ đi trước.

Quay lại phòng, Lâm Thính thấy Đoạn Linh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra sân. Nàng bước đến bên cạnh hắn, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Ta về rồi đây.”

Đoạn Linh nghiêng mắt nhìn nàng.

Lâm Thính không giấu giếm hắn, thành thật kể lại: “Hạ thế tử hôm nay đến tìm ta không phải vì chuyện của Lệnh Uẩn, mà là vì Kim An Tại muốn gặp ta. Tối mai, giờ Tuất, ở Phước Trường tửu lầu.”

Nàng đã nói hết với Đoạn Linh, mà hắn cũng không hề nhắc lại chuyện thích khách ám sát Thái tử, chứng tỏ hắn không trung thành với Đại Yến, nên dù biết Kim An Tại muốn gặp nàng, hắn cũng sẽ không bắt Kim An Tại. Do đó, Lâm Thính quyết định thẳng thắn.

“Cần ta đi cùng nàng không?” Đoạn Linh thu ánh mắt nhìn nàng, quay sang nhìn bức tường sát sân bên cạnh. Dây thường xuân đang leo trên tường, nở vài bông hoa, có bươm bướm bay lượn quanh hoa.

Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, thấy những cánh bướm bay lượn: “Một mình ta đi là được. Hạ thế tử nói sẽ cho người đến đón ta đi, rồi đưa ta về, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Hạ thế tử tối mai cũng đi sao?”

Cơn gió ngoài cửa sổ phất qua tay Lâm Thính. Nàng mở bàn tay ra, để gió lùa qua kẽ ngón tay: “Kim An Tại tạm thời mất võ công, Tạ Ngũ công tử không yên tâm về hắn, nên đã nhờ Thế tử Hạ đi cùng.”

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua bàn tay nàng: “Vậy tối mai nàng thay ta gửi lời hỏi thăm đến Kim công tử.”

Lâm Thính sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.” Nàng nghĩ đến tối mai có thể hoàn thành nhiệm vụ, rũ bỏ gánh nặng, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.

Còn về chuyện sau khi bỏ thuốc Hạ Tử Mặc xong sẽ giải thích với mọi người ra sao, nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tiền đề là phải bỏ thuốc thành công đã.

Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.

Đoạn Linh nghe giọng nàng nhẹ nhàng, ngón tay tùy tiện đặt lên cửa sổ khẽ nhúc nhích: “Tối mai nàng về lúc nào?”

“Sẽ không quá muộn đâu.”

Tối mai phải bỏ thuốc Hạ Tử Mặc, vậy đêm nay nàng phải đào gói hợp hoan dược ra đã.

Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã đến đêm khuya. Lâm Thính lại làm như lần trước, rắc một chút thuốc mê lên người Đoạn Linh. Chờ đến khi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu, nàng mới rón rén ra ngoài.

Lần thứ hai làm chuyện này, Lâm Thính đã thành thạo hơn nhiều. Nàng chỉ mất một lát đã đào được lớp đất che gói hợp hoan dược. Gói thuốc được bọc cẩn thận, không bị đất làm bẩn.

Lâm Thính lấy thuốc, lấp đất lại rồi quay về phòng ngay, không nán lại lâu.

Đêm nay gió thu mang theo từng đợt lạnh lẽo, rét hơn mấy đêm trước. Nàng trèo lên giường, chui vào trong chăn sưởi ấm, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Đôi mắt nàng khẽ chuyển động.

Lâm Thính nhích người đến gần tai Đoạn Linh, khẽ gọi: “Đoạn Linh?”

Đoạn Linh vẫn nằm bất động.

Thuốc mê do Kim An Tại chế tạo quả thực tốt hơn thuốc mê thông thường. Vừa thầm mắng, nàng vừa ghé sát vào Đoạn Linh, nhìn từ mắt đến môi hắn, rồi lại gọi thêm một lần nữa: “Đoạn Linh?”

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Lâm Thính nằm trở lại chỗ cũ, lấy ra mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng, thành tâm cầu nguyện: “Ngày mai nhất định phải thành công.” Nàng lẩm nhẩm rất nhiều lần mới bằng lòng buông nó ra, nhắm mắt lại đi ngủ.